16
Tối hôm đó, sau khi hết những lời đó tại bữa tiệc, Mộ Ninh lặng lẽ rời đi.
Từ hôm đó, suốt ba tháng liền, Phó Chiến không hề gặp lại .
Cô dọn khỏi nhà, cắt đứt toàn bộ liên lạc, chỉ để lại một câu qua trợ lý:
Ký vào đơn ly hôn, tôi sẽ xuất hiện.
Lúc đầu, trong cơn hoảng loạn, tự trấn an mình.
Không sao cả, rồi sẽ có cách.
Anh và Mộ Ninh khác với người khác — họ có nền tảng cảm nhiều năm, có nghĩa vợ chồng, có cả ân cứu mạng.
Mộ Ninh trước giờ luôn khoan dung với vô điều kiện, lần ở bệnh viện không phải cũng dễ dàng tha thứ sao?
Lần này… đúng là đã vượt quá giới hạn.
Anh thừa nhận lỗi sai, và thực lòng hối hận.
Nhưng đó chỉ là hành trong giai đoạn đặc biệt, không giống như những gã đàn ông khác lăng nhăng không dứt với phụ nữ bên ngoài.
Thậm chí, trước khi trở về, đã chủ cắt đứt với Lý Thanh Ca.
Nhưng khi nghĩ đến ta, trong lòng lại dâng lên một cảm rối bời khó diễn tả.
Anh từng nghĩ, là một không tranh giành, xuất thân bình thường luôn kiên cường đấu tranh với cuộc sống.
Anh không ngờ… lại gửi những bức ảnh đó cho Mộ Ninh!
Cô lấy quyền gì mà thế?
Khi giận dữ chất vấn, lại vừa khóc vừa :
“Phó Chiến, vì em .
“Anh cũng em mà, đúng không?
“Giờ Mộ tiểu thư đã tự nguyện rút lui, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?
“Anh từng cứu mạng ấy, không còn nợ ấy gì nữa!
“Em , em sẵn sàng vì mà người thứ ba, bị người đời chỉ trích, tại sao không thể vì mà có can đảm một lần?”
Anh nghe mà đầu óc quay cuồng, mắt gần như rách toạc vì phẫn nộ.
“Khi nào tôi từng tôi ?
“Từ đầu đến cuối, người tôi là Mộ Ninh!”
Lý Thanh Ca vừa khóc vừa :
“Anh ấy?
“Vậy lúc chúng ta hôn nhau thì sao?
“Lúc chúng ta quấn lấy nhau trên giường, rõ ràng cũng lòng cơ mà!”
Cô vừa khóc vừa lải nhải nhắc đến những chuyện khiến hối hận nhất, miệng không ngừng , mãi…
Trong khoảnh khắc ấy, Phó Chiến không kiềm chế nổi, đưa tay siết lấy cổ .
Khi người phụ nữ trước mặt bắt đầu trợn mắt, cơ thể co giật, mẹ kịp thời xông vào, cố sức đẩy ra.
Bà đầy hoảng sợ:
“Con điên rồi sao!”
Anh thật sự đã điên rồi.
Ngày ngày chìm trong dằn vặt và hối hận không sao diễn tả.
Ban đêm không ngủ , mở trừng mắt đến sáng.
Ban ngày thì thất thần, lúc nào cũng nghĩ đến Mộ Ninh.
Nghĩ đến nụ nhẹ nơi khóe môi .
Nghĩ đến mùi hương dịu dàng trên mái tóc của .
Anh nhớ dáng vẻ nghiêng đầu suy nghĩ, nhớ những lần cuộn mình trên ghế sofa, yên lặng cùng xem phim.
Giờ đây, căn nhà trống rỗng như một nấm mồ lạnh lẽo.
Anh thường như một linh hồn lang thang, đi lại vô định khắp nhà.
Người con mà đã vắt kiệt tâm trí, đánh đổi cả nửa mạng sống mới theo đuổi …
Giờ lại không cần nữa.
Mẹ rơi nước mắt cầu xin:
“Chiến à, ba và con bỏ mẹ mà đi rồi, mẹ chỉ còn lại mình con thôi, con đừng điều dại dột.
“Nếu con muốn Mộ Ninh tha thứ, thì phải thực lòng hối cải sống tử tế lại, tìm mọi cách để đưa nó trở về! Nó là người mềm lòng, chỉ cần con không bỏ cuộc, chắc chắn sẽ còn cơ hội.”
Lúc đó, như bừng tỉnh.
Đúng , có thể xin lỗi , cầu xin , thậm chí là quỳ gối — bất cứ điều gì, chỉ cần có thể đưa quay về!
Anh bắt đầu vực dậy tinh thần, nghiêm túc sống lại.
Anh mạnh mẽ quay trở lại công ty, dần dần tiếp quản những gì Mộ Ninh đã để lại.
Càng đi sâu vào công việc, càng thấm thía sự vất vả và khó khăn của trong những năm qua.
Giữa vòng vây đầy rẫy lang sói, không ai giúp đỡ, một người mảnh mai yếu đuối như đã phải sao để giữ công ty giữa chốn thương trường tàn khốc như thế?
Mà trong lúc một mình gồng gánh tất cả, lại đang gì?
Chỉ nghĩ đến đó thôi, đã muốn tự tát mình một cái thật mạnh.
Cô thư ký Gen Z mới vào công ty, không biết rõ chuyện, tưởng hai người chỉ là cãi nhau, vô tư góp ý:
“Tổng giám đốc Phó à, đang rơi vào kiểu huống gọi là ‘đuổi theo vợ đã ra đi’.
“Theo kinh nghiệm thì nên thể hiện sự hối hận đến tột cùng ấy, ví dụ như mỗi ngày đứng dưới nhà ấy chờ, tốt nhất là hôm nào mưa, hiệu quả sẽ cao hơn.
“Hoặc là thực hiện những lời hứa từng không , hoặc quỳ xuống xin tha thứ luôn cũng !
“Nhưng mà… chắc kiểu như thì không đâu.”
Anh chứ.
Chỉ cần Mộ Ninh chịu quay đầu, quỳ một trăm lần cũng sẵn sàng!
Nhưng mà… lại chẳng tìm thấy .
Muốn đuổi theo vợ, thì ít nhất phải có “vợ để đuổi theo”.
Còn … đến cái bóng của cũng không chạm tới.
Phó Chiến từng tìm đến cha của Mộ Ninh.
Và bàng hoàng phát hiện ra, ông ấy đã rút khỏi thương trường từ một năm trước, bán hết doanh nghiệp và ra nước ngoài dưỡng già.
Anh bỗng nhớ lại hôm Mộ Ninh cầu cho Lý Thanh Ca rời đi, còn tưởng lo sẽ phục hồi, quay lại điều hành công ty rồi ảnh hưởng đến lợi ích của gia đình .
Anh thậm chí còn giả vờ rộng lượng cam kết với .
Khi đó, đột nhiên im lặng, lại nghĩ đang thấy áy náy.
Thật là ngu ngốc và nực !
Bạn thấy sao?