17,
Vì dính líu đến hình sự nên việc lên sàn chứng khoán của Tinh Áo bị chấm dứt.
Đồng Tử Xuyên một bên nghĩ cách cứu Kỳ Mộ Tinh, một bên cố gắng chấp nhận tin tức này.
Tôi nhanh chóng xuất hiện trước mặt ta, giả vờ giả vịt hỏi, “Anh, sao ? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Đồng Tử Xuyên nghe điện thoại, ba của Kỳ Mộ Tinh đã phát hiện tôi chẳng phải cậu ấm hay giàu có gì.
Ông ta mắng Đồng Tử Xuyên cuối cùng cũng chỉ là loại ăn bám.
2 tỷ tiền bồi thường, con số này cao hơn giá trị của Tinh Áo rất nhiều.
Chưa hết, đội luật sư do Lewis mời đến đã bắt đầu xuất hiện.
Một bản án đơn giản tiền công lại cao ngất, có lẽ đây là cơ hội hiếm có mà họ chỉ gặp duy nhất một lần trong đời.
Đồng Tử Xuyên không có nhiều tiền, Kỳ Mộ Tinh thì khác.
Tất cả tài sản của Kỳ gia đều đứng tên ta, bao gồm cả Tinh Áo.
Điều khiến tôi bất ngờ chính là Mạc Lan chịu tha thứ cho Kỳ Mộ Tinh.
Có nghĩa là ta không cần ngồi t ù, hoãn thi hành án.
Nhưng tài sản của Kỳ gia phải bỏ ra để bồi thường gần kết, chẳng mấy chốc Kỳ gia đã nghèo rớt mồng tơi, Kỳ Mộ Tinh trở thành loại người mà ta xem thường nhất.
Có lẽ như mới là sự trừng lớn nhất đối với Kỳ Mộ Tinh, thậm chí còn khiến ta đau khổ hơn là ngồi t ù.
18,
Sau khi phẫu thuật xong, sức khỏe của vợ tôi phục hồi rất tốt.
Tôi muốn đến thăm ấy, ấy không cho, từ lúc ly hôn ấy cũng không liên lạc với tôi.
Cô ấy giống như ngôi sao xa xôi, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi đã bán mình cho Mạc Lan 20 năm, tôi không thể nuốt lời.
Mạc Lan gọi tôi đến biệt thự, khi tôi tới, Mạc Lan cũng ở đó.
Thấy tôi tới, Lewis rất nhiệt , ông ta bắn tiếng Trung liên mồm.
“Ầy, sao giờ mới tới, tôi chờ nửa ngày rồi đấy.”
Mạc Lan không hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta rồi lại tôi.
Lewis , “Tôi đúng là con lai, tôi vẫn biết văn hóa Trung Hoa nhé.”
Biết rồi, ông ta đang muốn trả th ù tôi đây mà.
Trước tiên, Lewis về vụ tố tụng đã đi đến bước nào rồi, Kỳ gia muốn đàm phán, mong Mạc Lan để cho họ tiếp tục kinh doanh, để công ty lên sàn chứng khoán một lần nữa rồi họ sẽ bồi thường cả gốc lẫn lãi.
Mạc Lan lắc đầu, không đồng ý.
Lewis không ngạc nhiên chút nào, tiếp tục thông báo việc thứ hai.
Đã thu mua hòn đảo nhỏ ở Hy Lạp, đã xây xong nhà trên đó, có thể đến ở bất cứ lúc nào.
“Cô muốn di cư?” Tôi kinh ngạc .
Mạc Lan không gì, lấy hợp đồng ra rồi , “Tôi muốn c / h / ế / t từ lâu rồi, là khiến tôi tin trên đời này có đích thực, 2 tỷ tiền bồi thường này lấy một nửa đi.”
Tôi cầm hợp đồng trong tay, không biết phải sao, 1 tỉ là số tiền mà tôi có ngủ cũng không dám mơ đến.
“Anh có rất nhiều cơ hội để ôm tiền chạy đi, cũng có thể hợp tác cùng đôi cẩu nam nữ kia, không , muốn để tôi sống.”
Thấy tôi ngây ngốc, Lewis đứng ra giải thích, “Thật ra khi Mạc Lan chuyển 50 vạn cho , ấy đã muốn đi 44 rồi, ấy lướt diễn đàn kia chỉ để tìm xem có cách nào giúp ấy ra đi thanh thản một chút hay không, ai ngờ lại gặp đăng bài bán thân…”
Tôi nhớ lại lúc trước, ánh mắt Mạc Lan tôi càng ngày càng kỳ quái.
Lúc đó ấy đang nghi ngờ, không biết giữa hai chúng tôi ai mới là người không bình thường.
Tôi đưa hợp đồng cho ấy, nghiêm túc , “Tôi muốn dùng 1 tỉ này đổi lấy một thứ từ .”
“Thứ gì?”
“Tôi muốn mua lại tự do của mình, phục hôn với vợ.”
Mạc Lan , “Không cần 1 tỉ này, tôi cũng tính như rồi. Nhưng tôi vẫn còn có chuyện muốn với trước.”
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi đứng lên mở cửa, bên ngoài là 26 vị cổ đông kia.
Mạc Lan tiếp đón bọn họ, không quá nhiều lời, “Tinh Áo từ giờ đổi chủ, tôi sẽ chuyển nhượng lại cổ phần cho mọi người bằng giá gốc, đây chính là chủ nhân tương lai của Tinh Áo.”
Có người đại diện cho hội cổ đông đứng lên , “Thật sự lựa chọn của chúng ta không sai, giấy không gói lửa, mỗi người phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, dù thế nào đi chăng nữa, lợi ích của công ty vẫn phải ưu tiên hàng đầu.”
Một cổ đông khác , “Đồng Tử Xuyên ngoài miệng sẽ xoá video, ai mà biết cậu ta có giữ lời không, tôi không tin loại người như thế.”
Sau khi tạm biệt Lewis và 26 vị cổ đông, tôi và Mạc Lan đến cục dân chính thủ tục ly hôn.
Cô ấy tắt chế độ tự lái của xe lăn điện, để tôi đẩy ấy đi trên đường.
Rất nhiều người trên đường chăm chúng tôi, hệt như lúc chúng tôi mới kết hôn .
Có lẽ trong mắt bọn họ, thế này mới gọi là .
Tôi đi rất chậm, rất chậm.
Bên tai còn vang vọng những lời Lewis với tôi trước khi rời đi.
“Yêu cầu để rút tiền trong quỹ tín thác không có điều khoản kết hôn này, Mạc Lan như , là để bảo vệ vợ .”
Tôi vứt bỏ người vợ đang ốm yếu để kết hôn với Mạc Lan, trong mắt người khác, chắc chắn tôi là một thằng đàn ông tồi.
Kể cả Kỳ gia có tra đến vợ tôi, bọn họ cũng sẽ không đến sự với ấy, bởi vì ấy là người bị tôi phản bội, tôi là kẻ thù của ấy.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bè.
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, đứng trước cục dân chính, Mạc Lan kêu tôi dừng lại.
“Anh đi đi.” Cô ấy .
Tôi ấy, nét mặt của ấy có chút thay đổi.
“Cảm ơn cho tôi cảm nhận cảm giác có một người đàn ông có trách nhiệm hết lòng bảo vệ mình là như thế nào, quãng đường còn lại, tôi có thể tự mình bước đi.”
Mạc Lan lái xe lăn quay đi chỗ khác, dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi không biết tôi có phải người đàn ông có trách nhiệm hay không.
Tôi chỉ biết, quãng đường sau này, ấy có thể tự mình bước đi.
(Hết)
Bạn thấy sao?