5,
Vẻ mặt Phù Tra… không giống như đang .
“Sao? Lời hứa của cũng chỉ đến mức này thôi à?”
“Được, tôi đồng ý.” Tôi , “Nhưng mà… có thể đợi qua mấy ngày nữa không, đợi ấy phẫu thuật xong có không? Bây giờ ấy đang bệnh liệt giường, cũng không thể đến cục dân chính ly hôn …”
“Ha ha ha…” Phù Tra , giọng giống như tiếng kêu của con dơi, “Anh rất vợ mình sao? Anh nỡ ly hôn sao?”
“Đúng là tôi rất ấy, tôi nguyện đánh đổi mạng sống vì ấy, tôi đã bán mình cho rồi, tôi sẽ tuân thủ lời hứa của mình.”
“Đừng có giả vờ!” Phù Tra đột nhiên nổi giận, hay tay chống trên xe lăn, muốn đứng lên, đôi chân yếu đuối không chống đỡ cơ thể của ấy, “Lời hứa? Lời thề? Đánh đổi mạng sống? Đều là dối!”
Phù Tra thở hổn hển, bắt đầu ho khan, cả người run rẩy ngồi trên xe lăn, giống hệt một bộ xương khô.
Tôi , “Tôi biết tôi bất tài, những gì tôi từng , tôi sẽ giữ lời.”
“Được thôi, thì giúp tôi đi g / i / ế / t một người đi.”
“Ai?”
“Đồng Tử Xuyên, Đồng Tử Xuyên của tập đoàn Tinh Áo.”
Tôi rất bất ngờ khi nghe cái tên này.
Trước kia tôi ở Tinh Áo, Đồng Tử Xuyên là giám đốc công ty tôi.
6,
Mặc dù tôi bị sa thải tôi cũng không hề ghét Đồng Tử Xuyên.
Nếu không phải sau khi ta nhận chức bắt đầu tiến thành cải cách, thay đổi nhân sự thì tôi cũng không tìm công việc này.
Hai năm việc ở Tinh Áo, thật ra tôi rất biết ơn ta.
Tôi không biết vì sao lại Phù Tra lại muốn g / i / ế / t Đồng Tử Xuyên, bộ dáng hiện tại của ấy, tôi nghĩ là có liên quan đến Đồng Tử Xuyên.
“Tôi có thể hỏi tại sao không?” Tôi .
“Tại sao à? Ha ha ha…” Phù Tra mở điện thoại ra, kết nối với TV.
Trên màn hình là một đoạn trích từ camera, một người phụ nữ mặc đồ màu lam hùng hùng hổ hổ đập cửa.
Cửa mở, gương mặt của Phù Tra lộ ra.
Thanh thuần, xinh đẹp, mái tóc dài mảnh mai, trông trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hiện tại của ấy.
Cửa bị đá văng ra.
“Cạo đầu ta, sau đó dội axit lên.”
Hai người đàn ông kéo Phù Tra vào phòng khách, một người giữ chặt Phù Tra, một người lấy tông đơ cạo đầu ấy.
Vài giây trôi qua, mái tóc dài của ấy bị cạo trụi.
Tiếng khóc vang vọng khắp phòng, âm thanh của TV cao cấp phóng đại sự thống khổ của ấy gấp vạn lần.
Tên đàn ông vừa cạo đầu ấy mở một lọ chất lỏng, đổ vào đầu của Phù Tra, sự kêu gào thống khổ của ấy dần biến thành sợ hãi.
Cô ấy muốn tránh đi không , thậm chí còn chất lỏng văng lên gương mặt mình.
Axit bỏng da đầu của ấy, đau thấu tim gan.
Người phụ nữ mặc đồ lam đeo găng tay, ra hiệu cho người đàn ông kia nâng mặt Phù Tra lên.
Ba! “Con đ i ế m t h ố i!”
Ba! “Con đ i ế m t h ố i!”
Từng cái tát rơi vào mặt ấy, rất mạnh.
Sau mười cái tát, khóe miệng của Phù Tra chảy đầy m / á / u.
Sự tàn nhẫn còn chưa kết thúc.
Tên đàn ông kéo một chậu bùn đất vào.
Đầu của Phù Tra bị dúi xuống đất, tên còn lại lấy bùn đất đổ vào đầu ấy.
Từ đầu đến chân ấy giống như bị chôn vào trong đất.
Tôi dựng tóc gáy, thâm cừu đại hận như thế nào mà lại đối xử tàn bạo với một như ?
???
Tôi Phù Tra, có một vết sẹo dài kéo từ đỉnh đầu xuống mặt ấy, vẫn không che ngũ quan thanh tú của Phù Tra.
Cô ấy cho tôi thấy hết những nỗi nh ục và tr a t ấn mà ấy từng phải chịu đựng.
Đoạn video vẫn chưa kết thúc.
Tên đàn ông kia lại lôi Phù Tra từ trong đất ra, quẳng ấy xuống sàn, đạp ấy hai cước.
Người phụ nữ áo lam lên tiếng, “Đồng Tử Xuyên có là con chó đi chăng nữa thì người cầm dây xích cũng chỉ có thể là tôi.”
Phù Tra không gì, có lẽ là quá đau đớn nên thần chí có chút rối loạn.
Người phụ nữ áo lam ngồi xuống, châm một điếu th / uốc rồi tiếp, “Từ giờ về sau, chính là một con c hó, không phép ra khỏi cửa, cũng không gọi điện cho ai, càng không phép gọi cho Đồng Tử Xuyên. Lần này chỉ là demo thôi, lần sau không chỉ thế này đâu.”
“Allan!” Một người đàn ông từ bên ngoài chạy vào, tóc vàng, đeo kính, chỉ cần bóng lưng tôi cũng nhận ra đây là Đồng Tử Xuyên.
Đồng Tử Xuyên chạy đến bên Phù Tra, muốn đỡ ấy lên lại phát hiện trên người ấy toàn là axit nên lại lùi về sau.
Người phụ nữ áo lam gác chân lên , “Đến đúng lúc lắm, rõ ràng với con tiện nhân này đi, muốn tiếp tục chơi với nó, hay quay lại với tôi?”
Đồng Tử Xuyên người phụ nữ áo lam, rồi lại quay qua Phù Tra, “Allan, đừng quyến rũ tôi nữa. Công việc của tôi đôi khi rất áp lực nên mới có lúc yếu lòng…”
Sau đó, Đồng Tử Xuyên quỳ một chân xuống đất, dỗ dành người phụ nữ kia, “Bảo bối, đừng bẩn tay em, loại người thế này cứ giao cho xử lý là mà.”
Người phụ nữ áo lam lạnh, tát cho Đồng Tử Xuyên một phát.
“Giả vờ cái gì mà giả vờ? Đây không phải thanh mai trúc mã của sao? Công việc của thì có áp lực gì? Anh chỉ là con chó Kỳ gia nuôi mà thôi, vừa chia tay với tôi đã tìm con đàn bà khác để ngủ rồi? Không biết chó sao?”
“Biết, biết, biết mình sai rồi bảo bối. Sau khi chia tay em, quá đau lòng nên mới tìm ta chơi , thề, từ giờ về sau chỉ chó của em thôi, gâu gâu gâu!”
Người phụ nữ kia , sờ tay lên mặt Đồng Tử Xuyên, “Đau không?”
“Không sao, bảo bối đánh là hạnh phúc của .”
“Vậy sao? Vậy thử đánh ta hai phát cho tôi xem đi, xem xem ta có hạnh phúc không?”
Đồng Tử Xuyên quay qua t át Phù Tra hai cái không chút do dự.
“Đi thôi, đêm nay thưởng cho .”
Mấy người kia dần biến mất khỏi camera.
Phù Tra tắt TV, với tôi, “Người phụ nữ kia tên Kỳ Mộ Tinh, là con của cổ đông tập đoàn Tinh Áo, sau khi Đồng Tử Xuyên bị ta đá, tôi và ta thành một đôi.”
Tôi , “Thì ra đây là lý do mà Đồng Tử Xuyên lên chức giám đốc.”
Có lẽ là vì một lần nữa chứng kiến quá khứ bi thảm của mình, lúc này Phù Tra tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Tôi không biết tôi sai cái gì, Đồng Tử Xuyên và tôi cùng nhau lớn lên, không ngờ có ngày ta lại trở nên như !”
“Cô không sai chút nào hết, người sai là bọn họ, người đáng bị trừng cũng là họ!”
Nhưng tôi phải sao mới có thể báo thù cho Phù Tra đây? Đến cả 50 vạn để phẫu thuật cho vợ tôi cũng không có…
“Anh , sẽ phục tùng mệnh lệnh của tôi vô điều kiện đúng không?”
Phù Tra lạnh lùng tôi.
“Anh thừa kế gia sản của tôi, hủy diệt đôi cẩu nam nữ kia đi.”
Bạn thấy sao?