12
Một hôm tôi đi , công ty điều một kế toán mới từ trụ sở chính đến.
Nhìn thấy ấy vịn eo chậm rãi bước tới, tôi lập tức nổi da gà.
Đây là Tống Linh, đã mang thai 6 tháng rồi.
Kiếp trước, tôi ch.ết dưới tay chồng ấy, Quách Thanh Sơn.
Tôi vốn không phải người hướng ngoại.
Chỉ ấy, gật đầu coi như đã chào hỏi.
Còn Dương Khả, sau khi mất đi tôi, con bò sữa béo bở, đã chủ đến giúp Tống Linh chuyển đồ, giới thiệu các bộ phận và cơ cấu của công ty.
Qua lại nhiều lần, họ bắt đầu thân thiết với nhau.
Còn tôi chỉ muốn tránh xa.
Đôi khi, giữa trưa ở căn tin công ty, tôi có thể nghe thấy Dương Khả than phiền với Tống Linh về em họ mình từ khoảng cách xa tít tắp.
"Mình có đứa em họ, chưa cưới đã có bầu, cả hai đứa đều chẳng ra gì, chỉ thích ăn không ngồi rồi, mắt cao hơn đầu."
"Nếu không phải mình thu xếp chỗ ở cho nó, thì đứa bé chưa ra đời của nó đã phải ra ngoài đường uống gió Tây Bắc rồi!"
Trong lòng tôi chỉ khẩy.
Cứ chờ đến khi em họ ta với cái gã em rể tương lai kia nát căn nhà thì hãy lo mà móc hầu bao ra nhé.
Đợi đến lúc nó đẻ đứa thứ hai không lâu nữa, thì sẽ thực sự bị đuổi ra ngoài đường uống gió Tây Bắc đấy!
Tôi chỉ mong mấy chuyện rắc rối với mấy con người rắc rối ấy cả đời này tránh xa tôi ra.
Bụng của Tống Linh ngày càng lớn.
Chồng ấy, Quách Thanh Sơn, thường xuyên mang đồ ăn đến cho ấy, còn đưa đón ấy đi mỗi ngày.
Có thể thấy nhà họ rất coi trọng đứa bé này.
Nghe là họ đã thụ tinh ống nghiệm nhiều năm, rất khó khăn mới có thể mang thai.
Tống Linh vô cùng cẩn thận ở công ty.
Các đồng nghiệp cũng biết ý, tránh chọc giận bà bầu này.
Chỉ có Dương Khả là cứ thích gọi món này món kia, đặt đồ uống này đồ uống nọ.
Tống Linh lần nào cũng từ chối.
Cô ấy rất khắt khe trong chế độ ăn uống, sợ ảnh hưởng dù chỉ một chút đến đứa bé trong bụng.
Cuối cùng thì một ngày, Dương Khả cũng nắm cơ hội.
Hôm đó tan , Tống Linh đang gọi điện thoại ở dưới tòa nhà công ty:
"Hả? Vậy phải sao? Mẹ không sao chứ?
Anh mau đưa mẹ đến bệnh viện đi, em sẽ đi tàu điện ngầm về, yên tâm nhé."
Tống Linh vừa cúp máy, Dương Khả đã thong thả tiến đến hỏi: "Sao ? Nhà có chuyện gì à?"
"Mẹ chồng mình bị cao huyết áp, phải đưa vào viện rồi."
"Vậy chồng cậu không đến đón à?"
"Mình đi tàu điện ngầm về là rồi."
"Sao chứ?" Dương Khả tỏ vẻ kinh ngạc, cứ như bà bầu đi tàu điện ngầm là chuyện trời .
"Không , tuyệt đối không , tàu điện ngầm đông người chen chúc thế, giờ lại là giờ cao điểm tan tầm. Lỡ có va chạm gì thì sao?"
Nhìn quanh một lượt, Dương Khả thấy tôi đang đi về phía bãi đậu xe.
Cô ta sải bước chạy đến, túm chặt lấy tay tôi:
"Trình Bối Bối, cậu đưa Tống Linh về nhà đi. Xe cậu vừa to vừa rộng, sao có thể để một bà bầu đi tàu điện ngầm về nhà một mình chứ?"
Tôi ngơ ngác, vẫn không tránh chuyện này.
Cô ta lại gào lên, khiến các đồng nghiệp tan đều quay lại tôi:
"Dù bình thường không thân thiết lắm, dù sao cũng là đồng nghiệp mà?
"Cô ấy đang mang bầu, sao có thể chen chúc trên tàu điện ngầm ?
"Thế này nhé, cậu với Tống Linh cũng không thân quen, hai người ngồi trên xe sẽ ngại lắm. Mấy đứa mình sẽ đi cùng các cậu một đoạn nhé.
"Cậu mua xe to như , chẳng lẽ chỉ để khoe khoang mấy đồng tiền hôi thối à? Chẳng phải là để cứu người giúp đời sao?"
Trời ạ, cứu ai, giúp ai chứ?
Tống Linh hết lời từ chối, vẫn không chịu nổi sự kiên quyết của Dương Khả.
Cô ta chằm chằm vào tôi, như thể nghĩ rằng lần này tôi không còn đường lui nữa.
Tôi khựng lại một chút, rồi quay sang cái bụng bầu của Tống Linh.
Trong mắt Dương Khả lóe lên vẻ đắc ý.
Tôi bước đến trước mặt Tống Linh, cố lớn:
"Chị Tống Linh, em thật sự xin lỗi. Tuy xe em to, tay lái em không vững lắm."
Tôi chỉ vào nắp capo: "Chị thấy vết sơn kia không? Mấy hôm trước em vừa bị người ta đâm vào đuôi xe đấy."
Dương Khả hừ một tiếng: "Cái đó rõ ràng là..."
"Rõ ràng là gì?"
Tôi liền nắm lấy tay Dương Khả: "Lão Dương, cậu là người nhiệt nhất, cậu cũng là người chu đáo nhất.
"Hay là, cậu đi xe máy điện đưa chị Tống Linh về nhé. Xe máy điện nhỏ gọn lại tiện lợi."
"Mình á?"
"Ừ, mọi người đều là đồng nghiệp, đã nhiệt như rồi thì việc tốt đến cùng đi.
"Để người khác đưa, sao bằng cậu tự mình đưa cho yên tâm chứ?"
Nói xong, tôi giả vờ nghe điện thoại.
Gật đầu mỉm rồi bỏ đi.
Tôi biết là Dương Khả cố xước xe tôi.
Nhưng tôi đoán chắc ta sẽ không thừa nhận, ta đã không còn tiền để bồi thường rồi.
Tôi vừa hay mượn cơ hội này lợi dụng một chút.
Nửa tiếng sau, tôi vừa về đến nhà, nhóm chat công ty đã nổ tung.
[Vừa nhận tin, Dương Khả và Tống Linh gặp tai nạn giao thông!]
[Cả hai đều đã đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 2, chiếc xe máy điện bị húc văng, hai người hiện đang hôn mê.]
[Nhưng mình lướt web thấy bảo Dương Khả vượt đèn đỏ...]
[Trời ơi, chở bà bầu mà dám vượt đèn đỏ? Chắc đầu óc có vấn đề rồi!]
[Không chở bà bầu cũng không vượt đèn đỏ chứ.]
[Nghe là ta không thông thạo luật giao thông, thi lý thuyết mãi không qua, nên mới không mua xe.]
Lướt vài cái, xem qua tin nhắn.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất mệt mỏi, như thể vừa vượt qua một cửa ải khó khăn.
Tắt màn hình, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạn thấy sao?