05
Khoảng một tuần sau, Dương Khả chặn tôi ở phòng trà nước của công ty.
Cô ta hùng hổ chất vấn: "Trình Bối Bối, khoản đầu tư của cậu bao giờ mới đáo hạn? Bao giờ thì trả tiền cho tôi?"
Tôi trừng mắt ta, giả vờ ngạc nhiên: "Tôi vay tiền cậu bao giờ?"
Dương Khả tức đến mức mặt mày đỏ bừng.
Giọng bỗng nhiên cao vút: "Lần trước họp lớp, cậu không phải đã xin tôi 20 vạn đưa cho Hà Minh sao?"
"Đúng , cậu chuyển 20 vạn cho Hà Minh, liên quan gì đến tôi?"
Kiếp trước, ta cũng với tôi như , hùng hồn đầy kiêu hãnh.
Cô ta ngớ người, không nên lời, sấn tới định giằng co với tôi.
Tôi lập tức cầm lấy bình nước nóng đang sôi: "Cẩn thận nhé, đừng bỏng mặt đấy."
Tôi bình thản pha một ly cà phê, khuấy đều, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Tiền là Hà Minh vay của cậu, cậu phải đòi hắn ta chứ. Tìm tôi gì?"
Mặt Dương Khả đỏ bừng đến tận cổ, giống như một quả bóng bay màu đỏ sắp nổ tung.
Cô ta siết chặt nắm , nghiến răng ken két: "Là cậu bảo tôi ứng trước, mượn cho Hà Minh dưới danh nghĩa của cậu mà."
Tôi tỏ vẻ mơ màng và vô tội: "Có sao? Cậu say xỉn nên nhớ nhầm rồi à? Tiền là từ sổ tiết kiệm của cậu chuyển đi, người nhận là Hà Minh."
Dương Khả tức giận đến mức dậm chân, tôi càng tỏ ra thờ ơ thì ta càng sốt ruột.
Cô ta quay người gọi điện cho Hà Minh, kết quả là số điện thoại đã bị khóa.
Dương Khả lại lập tức liên lạc với các học hôm đó, muốn họ chứng là tôi đã vay tiền ta.
Nhưng những người học đó, hoặc là hôm đó mình say quá không nhớ, hoặc là không muốn dính líu đến chuyện nợ nần nên cứ vòng vo tam quốc.
Hơn nữa, trong số họ đã có người nhận ra Hà Minh sắp gặp chuyện, nên hôm đó ai cũng im lặng không can thiệp.
Kiếp trước chỉ có mình tôi không hiểu ý tứ của mọi người, bị Dương Khả xoay như chong chóng, ngớ ngẩn chuyển khoản.
Sau đó khi tìm đến bọn họ, từng người một đều thoái thác.
Khiến tôi tức đến mức mấy tháng trời không ngủ , rụng tóc như trút.
Lần này ai thích việc nghĩa thì tự chịu hậu quả nhé.
Liên lạc với Hà Minh không , Dương Khả trực tiếp tìm đến nhà hắn ta.
Nhưng nơi đó đã sớm người đi nhà trống.
Cô ta đành đến trình báo cảnh sát, lúc này mới biết người ta đã cao chạy xa bay từ lâu, còn bị đưa vào danh sách đen những kẻ bị thi hành án.
Cảnh sát cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Cô có thể chọn khởi kiện, khả năng lấy lại tiền là không lớn."
"Chuyện này không có giấy tờ chứng cứ gì, hơn nữa hiện tại ngay cả bị cáo cũng không tìm thấy."
Sau một hồi lăn lộn như , Dương Khả cũng cạch mặt với đám học đại học.
Có mấy người còn xé rách mặt mày, nghỉ chơi luôn.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của ta mỗi ngày, khẩu vị của tôi cũng tốt hẳn lên.
06
Không lâu sau, Dương Khả lại tìm đến tôi.
Ánh mắt đầy vẻ nắm chắc tôi: "Trình Bối Bối, mạng sống của mẹ cậu, chẳng lẽ còn không bằng 20 vạn sao?"
"Cậu quên rồi à, nếu không phải nhờ tôi, hôm đó đến lúc cậu đến, mẹ cậu đã phủ khăn trắng mà đi rồi."
Ồ, suýt chút nữa thì quên chuyện này.
Kiếp trước sau khi bị cán ch.ết, linh hồn tôi vẫn chưa tan biến.
Tôi đã đến dự đám tang của chính mình.
Dương Khả lau nước mắt vốn chẳng hề có, lẩm bẩm bên cạnh di ảnh của tôi: "Con thân ngu si của tôi ơi, cậu cứ tưởng lần đó là tôi cứu mạng mẹ cậu."
"Haiz, đúng là đáng tiếc, ch.ết mất một con gà béo dễ vặt lông."
Tôi tiến lên một bước, đến gần Dương Khả.
Lạnh lùng thẳng vào mắt ta: "Cậu chắc chắn là cậu cứu mẹ tôi?"
Dương Khả kinh ngạc chớp mắt, hoảng loạn lùi lại một bước, suýt nữa thì ngã, vội vàng né tránh ánh mắt của tôi.
Nhưng ta nhanh chóng lấy lại phong độ và biểu cảm.
Nhìn tôi, hất hàm lên: "Hôm đó ở bệnh viện, cậu không phải đã tận mắt thấy sao?"
Tôi nhếch mép: "Tôi có thấy, tôi cũng nghe bác sĩ may nhờ hồi sức tim phổi kịp thời, mẹ tôi mới giữ mạng sống."
"Nhưng mà, Dương Khả, người hồi sức tim phổi cho mẹ tôi, rõ ràng là shipper giao hàng hôm đó mà."
Ánh mắt tôi như mũi tên lạnh lùng xuyên qua ta.
Dương Khả ch.ết lặng.
Tôi là sau khi bị ta ch.ết mới biết sự thật.
Hôm đó shipper lên lầu giao đồ ăn xong, đang vội đi giao đơn tiếp theo.
Anh ta vừa định lên xe thì mẹ tôi ngã quỵ xuống ngay trước mặt.
Anh shipper không hai lời, vứt xe sang một bên, lập tức kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của bà.
Anh ta nhận định cần phải hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo.
Anh ta lập tức gọi 120, thông báo rõ ràng trạng của mẹ tôi, đồng thời thực hiện các biện pháp sơ cứu kịp thời một cách thuần thục.
Đợi đến khi xe cấp cứu đến, đúng lúc Dương Khả xuống lầu trốn việc bắt gặp.
Cô ta chạy tới, với shipper rằng bệnh nhân là dì của ta, bảo ta cứ yên tâm đi giao hàng.
Anh shipper còn muốn đợi để trao đổi với nhân viên y tế vài câu, bị Dương Khả đuổi đi.
Dương Khả còn dọa nếu xảy ra chuyện gì sẽ truy cứu trách nhiệm của ta.
Thế là shipper mới vội vàng rời đi.
Từ đó về sau, ta không bao giờ nhận đơn hàng ở khu vực này nữa.
Chuyện này không chỉ khiến Dương Khả trah công, về sau còn lấy cớ để khống chế tôi.
Mà còn khiến shipper tốt bụng phải chứng kiến sự xấu xa của lòng người.
Bị tôi vạch trần trước mặt, Dương Khả xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Cứ "cậu cậu cậu, tôi tôi tôi" mãi không nên lời.
Bạn thấy sao?