Bạn Thân Tôi Thích [...] – Chương 1

1

"Bối Bối, hôm nay tớ mệt quá, dù sao cũng tiện đường, cậu cho tớ đi nhờ nhé."

Giọng ngọt ngào của Dương Khả vang lên bên tai.

Tôi ngơ ngác xung quanh, cảm giác đau đớn tột cùng khi bị xe lu cán qua người lập tức biến mất.

Nhìn thấy bàn tay lành lặn đang nắm vô lăng, rồi lại gương chiếu hậu thấy gương mặt nguyên vẹn của mình.

Tôi nhận ra mình đã trọng sinh rồi.

Bi kịch kiếp trước bắt đầu từ ngày này, Dương Khả muốn đi nhờ xe tôi.

Cô ta hôm nay mình việc mệt quá, tôi chỉ thấy buồn .

Đi chỉ biết lướt web tán gẫu, còn mệt mỏi.

Nhưng lúc đó tôi nghĩ dù sao cũng tiện đường, nên để ta lên xe.

Không ngờ vừa đồng ý, Dương Khả liền vẫy tay gọi đám đồng nghiệp ùa lên.

"Mọi người lên xe đi, hôm nay tớ đưa các cậu về. Chen chúc tàu điện ngầm mệt lắm, vẫn là chiếc SUV bảy chỗ này rộng rãi thoải mái hơn.

"Lên hết đi, lên hết đi, còn chỗ, đưa tận cửa nhà luôn."

Đám đồng nghiệp hề hề chen chúc lên xe.

Lúc đó tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Dương Khả lại một cách ngây thơ vô số tội.

Chiều tan hôm nay, chúng tôi có một buổi họp lớp đại học.

Tôi và Dương Khả là học đại học, ta cũng sẽ tham gia.

Nhưng ta không muốn đi xe máy điện đến đó.

Cô ta thấy mất mặt, liền muốn đi nhờ xe tôi.

Ban đầu tôi tưởng chỉ là tiện đường đưa ta đến buổi họp lớp, kết quả lại phải đưa từng người đồng nghiệp về nhà trước.

Họ sống rải rác khắp nơi, cả nam lẫn nữ.

Đến khi tôi đưa từng người về đến nhà, tiếng thơm "người tốt nhiệt " lại rơi vào Dương Khả.

Còn tôi vì đến buổi họp lớp muộn, bị uống ba ly rượu.

Tình cảm bè khó chối từ, tôi tửu lượng kém, ba ly rượu vào người liền lâng lâng.

Tôi cứ tưởng buổi họp lớp chỉ đơn giản là ăn uống ôn lại chuyện cũ.

Nhưng không ngờ một người học luôn miệng mình đang khởi nghiệp, Hà Minh, bỗng nhiên mở lời vay tiền.

Cậu ta nâng ly rượu, uống cạn một hơi:

"Hiện giờ tôi đang lâm vào cảnh khốn cùng, điện thoại tin nhắn đòi nợ khiến tôi đêm không thể ngủ yên.

"Chúng ta cùng nhau lớn lên đều có nghĩa, ai có thể giúp tôi một tay, tôi nhất định cả đời ghi nhớ ơn này."

Hà Minh xong, không khí lập tức trở nên ngưng trệ.

Dù sao khởi nghiệp thất bại nợ nần chắc chắn không phải là con số nhỏ.

Những người có mặt ở đây cũng đều vất vả mưu sinh, có người đã kết hôn sinh con, không thể vay là vay ngay.

Dương Khả lại đột nhiên vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Lão Hà, cậu muốn vay bao nhiêu? Để tớ xem có đủ không."

Hà Minh lập tức hai mắt sáng rực.

"Hà Minh tôi lăn lộn đến giờ vẫn có bè thật sự.

"Người thân bè đều đã giúp tôi một tay, bây giờ chỉ còn thiếu hai trăm triệu cuối cùng..."

Dương Khả xua tay, như  thể đó chỉ là chuyện nhỏ:

"Ôi, mười mấy hai mươi triệu là chuyện nhỏ thôi. Cứ tưởng là bao nhiêu chứ.

"Không đáng vì chút tiền này mà ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng mà tớ không mang sổ tiết kiệm theo người, trong thẻ cũng không có nhiều như ."

Cô ta xong, liền hướng ánh mắt về phía tôi đang lâng lâng:

"Lão Trình, cậu chuyển cho cậu ấy trước đi, hôm nào tớ ra ngân hàng rút sổ tiết kiệm rồi chuyển lại cho cậu."

Lúc đó tôi đã bị rượu cho đầu óc quay cuồng, Dương Khả cũng dùng ánh mắt chân thành tôi.

Tôi nhớ mấy hôm trước, mẹ tôi từ quê lên thăm tôi.

tan sẽ cùng tôi ăn cơm, đợi tôi ở dưới công ty.

Không ngờ bà ấy đang đợi tôi thì lên cơn đau tim, ngã quỵ xuống đất.

Tôi nhận tin liền lập tức chạy đến bệnh viện, kết quả thấy Dương Khả đang túc trực bên giường bệnh.

Bác sĩ , nếu không cấp cứu kịp thời, mẹ tôi đã không qua khỏi.

Lúc đó tôi nước mắt lưng tròng, nắm tay Dương Khả liên tục cảm ơn.

Cô ta lại hiền lành đáng , ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân:

"Cảm ơn gì chứ, mẹ cậu chính là mẹ tớ, đây đều là chuyện nên ."

Lúc này Dương Khả tươi rói như ngày hôm đó.

tôi không từ chối ta, trực tiếp chuyển hai trăm triệu.

Hà Minh nhận tiền kích đến mức suýt khóc, một gã đàn ông to to ôm chầm lấy Dương Khả liên tục "Yêu cậu lắm".

Còn Dương Khả thì vỗ vỗ lưng Hà Minh:

"Chúng ta đều là em tốt, gặp khó khăn giúp đỡ nhau là chuyện đơn giản thôi.

"Mọi người sau này có gì khó khăn, cũng đừng ngại nhé."

Tất cả học có mặt đều khen ngợi ta hết lời.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...