Thậm chí ta còn , có thể mổ xẻ thi thể nam giới, bán đến mấy tổ chức thẩm mỹ trái phép.
Thi thể nữ giới có thể bán cho người muốn kết minh hôn.
Tôi mềm lòng khuyên Triệu Đường.
Nhân lúc tết Trung Nguyên còn chưa qua.
Mau chóng đem mấy thi thể mới đào , cung kính mời họ về với đất mẹ, mỗi ngày thắp hương cầu xin họ tha thứ.
Không chừng có thể giữ mạng sống.
Triệu Đường nghe xong, liền châm chọc tôi: “Mày có biết năm cái thi thể này bán bao nhiêu tiền không hả? Tại sao tao phải trả lại chớ?”
Nói rồi, ta huyên hoang khoe với tôi cái túi hermes mới mua.
“Thẩm Điềm, mấy tháng lương ít ỏi chỉ đủ nhét kẽ răng của mày, còn không mua nổi cái túi của tao nữa!”
“Há há, hồi còn đi học, mày lúc nào cũng coi thường tao.”
“Đợi mấy năm nữa thôi, đám đỗ nghèo khỉ chúng mày đều phải quỳ xuống liếm chân tao!”
Tôi nghe xong, chỉ biết lắc đầu.
Lòng tham che mờ đôi mắt, ta hết thuốc chữa rồi.
Triệu Đường dám mấy chuyện thất đức này, hèn gì ta bị quỷ bám theo đòi mạng, sớm muộn gì cũng rơi vào tà đạo.
“Con ngoan, đừng phí lời với nó nữa, mau chuẩn bị nghi thức đổi mạng đi.”
“Chúng ta phải đổi mạng nó sang cho con, trước khi tết Trung Nguyên kết thúc.”
Vừa xong, vết ban đỏ trên người Triệu Đường lại nổi thêm vài cái nữa.
Gương mặt trắng bệch không còn chút sức sống nào.
Mẹ ta đúng.
Nếu như không sớm nghĩ ra cách xử lý, qua tối ngày hôm nay, Triệu Đường chắc chắn sẽ chết.
Đến lúc đó, cho dù thần tiên xuống trần cũng không cứu nổi ta.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi.”
“Lần này, kế hoạch chúng ta nhất định sẽ thành công trót lọt.
12.
Triệu Đường theo cầu của mẹ ta, lập bàn thờ.
Phía trên đặt đầy đủ các loại đồ cùng, còn lập hai bài vị khắc ngày sinh bát tự của hai chúng tôi.
“Mẹ ơi, chuẩn bị xong hết rồi.”
Mẹ của Triệu Đường gật đầu hài lòng: “Làm giỏi lắm, con , giờ con cắt một nhúm tóc của ta, bỏ trong chậu sắt đốt thành tro đi.”
Triệu Đường theo y hệt.
Sau đó, mẹ ta lắc đầu, miệng bắt đầu lẩm bẩm mấy câu khó hiểu.
“Trời không dung, đất không giữ, tiền bạc rơi xuống cửa nhà chúng ta. Năm âm tháng âm đổi mạng, mở cửa phòng nợ âm tiêu tán…”
“Cầu sư tổ phù hộ, quỷ thần chứng, hôm nay Thẩm Điềm và Triệu Đường trao đổi mệnh cách. Món nợ của Triệu Đường, đều sẽ do Thẩm Điềm trả…”
Sau khi nhúm tóc trong chậu sắt bị đốt sạch.
Triệu Đường dùng ly múc nước ngâm xám tro uống.
Xong xuôi, ta đột nhiên khoái chí lớn.
“Há há há, Thẩm Điềm, bây giờ đến lượt mày hứng chịu cảm giác bị hàng trăm ma quỷ đeo bám rồi.”
Mà tôi cũng đang đợi.
Đợi Triệu Đường phát hiện sau khi đổi mệnh cách, bản thân ta sẽ gặp phải chuyện còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần những gì ta tưởng tượng.
Bởi vì thân mang mệnh cách quá âm, mà hồi nhỏ tôi suýt chút nữa bị một ác linh chết.
Là ba tôi tốn rất nhiều công sức, mới giấu diếm quỷ thần, phong ấn mệnh cách lại.
Nói đợi tương lai tôi đủ mạnh rồi, sẽ giải phóng ấn.
Năm phút sau, Triệu Đường đã phát hiện có gì đó bất thường.
Hai tay ta ôm lấy ngực, toàn thân run cầm cập.
“Mẹ ơi, sao con cảm thấy lạnh quá , giống như có ai đó đang thổi hơi lạnh vào lưng con ấy.”
Người phụ nữ kia quan sát trạng của Triệu Đường, cũng hơi ngờ vực, : “Không thể nào, đây là cách đổi mạng mà sư phụ đã dạy cho mẹ, tuyệt đối không có sai sót đâu! Chúng ta cứ đợi thêm chút nữa đi!”
Nhưng mà, càng về sau, trạng của Triệu Đường lại càng nghiêm trọng hơn.
“Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy tiếng gì lạ không?”
“Sao con cứ cảm thấy có ai đó đang thì thầm vào tai con ?”
Lúc này, mẹ Triệu Đường mới phát giác ra có điều gì đó không đúng, bà ta hung ác tôi: “Thẩm Điềm, có phải mày giở trò không đấy hả?”
“Sao mày vẫn không bị sao hết?”
Tôi bộ ngây thơ hỏi: “Liên quan gì đến tôi? Mấy người trói chặt cứng tôi một chỗ rồi, là tự các người muốn đổi mạng, tôi còn gì nữa?”
Theo đà ngọn nến ngày càng lụi tàn, trạng của Triệu Đường càng lúc càng nặng thêm.
Tôi thấy bàn tay phải của Triệu Đường vặn vẹo một cách quái dị, trên làn da nổi chi chít dấu tay.
Giống như có vô số bàn tay, đang tóm lấy ta.
Triệu Đường y hệt người mất trí, ôm đầu hét cứu mạng.
Dần dần, ả đàn bà ngồi trên xe lăn kia cũng phát hiện có điều bất thường, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi tột cùng.
“Con , là do Thẩm Điềm giở trò hết đó, chắc chắn là nó.”
Bây giờ đầu óc Triệu Đường đã không còn tỉnh táo nữa, vừa nghe lời này, ta nổi đi.ê.n cầm con d.a.o, xông về phía tôi.
“Thẩm Điềm, mày đi c.h.ế.t đi.”
13.
Khi con dao của Triệu Đường sắp đ.â.m lên người tôi, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
“Bùm…”
Ngay sau đó, tôi liền thấy ba tôi xông vào nhà.
“Ba!”
Triệu Đường bị dọa sợ, ta đã nhanh tay kề d.a.o vào cổ tôi.
“Đừng đến gần!”
Bạn thấy sao?