Bạn Thân Lừa Tôi [...] – Chương 6

“Ý bồ là, bắt Triệu Đường đi tìm Phật Tổ mượn mạng đó hả?”

“Thẩm Điềm, cách này hay đó!”

Rất nhanh, nhiều trong nhóm đã bắt đầu hưởng ứng.

“Mình dọn dẹp nhà cửa một chút, lát nữa tới chùa đi dạo một chuyến, tiện thể cầu tài lộc cho mình luôn!”

Mệnh cách của tôi vốn là loại hiếm gặp, Triệu Đường lấy tôi ra gánh nạn thay đúng là tự chuốc khổ vào thân.

Vì thế nên tôi không cần đi ra ngoài, ngồi ở nhà thoải mái xem ti vi là rồi.

Rất nhanh, một số đã đăng hình mình đi chùa vào nhóm.

“Đã bỏ tờ giấy vào hòm công đức rồi, hy vọng Phật Tổ sẽ phù hộ cho mình!”

Vốn dĩ ngày rằm tháng 7 âm khí nặng nề u ám, đi chùa dạo một vòng có thể giúp tăng cường dương khí trên người.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, học vừa nãy sống lưng ớn lạnh đã chia sẻ vào nhóm.

“Cách của Thẩm Điềm đúng hay luôn, mình mới đến chùa đi dạo một vòng, cả người cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”

Mấy học theo cách của tôi chỉ, Triệu Đường rất nhanh đã lãnh hậu quả.

Cô ta phát điên gọi điện cho tôi.

Nhưng mà, lúc bắt điện thoại, tôi đã lanh trí bấm ghi âm lại.

“Triệu Đường, nổi điên gì nữa đấy?!”

Triệu Đường ở đầu dây bên kia dường như đang khá kích .

Cô ta quát tháo chửi rủa tôi: “Thẩm Điềm, có phải do con khố.n nhà mày bày trò không hả?”

“Tao đã kéo cả lớp gánh nạn thay rồi, đáng lẽ sắp thành công mới phải chứ, tại sao trạng của tao lại nặng thêm hả!”

Tôi chỉ biết cạn lời với ta.

“Triệu Đường, tôi khuyên bớt bày trò người đi.”

“Nếu thật sự đã phạm quỷ thần, nên cố gắng đền tội, chứ không phải lừa người khác gánh tai họa giùm mình.”

Thế Triệu Đường lại chẳng nghe lọt tai, còn khóc rống lên.

“Mày có biết tao đã bị thứ bẩn thỉu nào đó ám lên người không hả!”

“Đêm nào tao cũng ngủ không ngon giấc, cứ nhắm mắt là thấy mấy thứ đáng sợ đó thôi.”

“Với lại, mặt tao bắt đầu nổi vết ban đỏ rồi, đều do mày tao hết.”

“Thẩm Điềm, cho dù tao có chết, tao cũng sẽ kéo mày chết chung với tao.”

Tôi bình tĩnh đáp lại ta: “Triệu Đường, gì có ai đâu, đều do tự chuốc họa vào thân.”

Cúp điện thoại, tôi nhanh chóng gửi đoạn ghi âm vào nhóm chat của lớp.

“Mọi người không cần lo vụ gánh nạn thay nữa, Triệu Đường đã chịu quả báo rồi!”

Vừa gửi qua, mọi người đã vui vẻ xôn xao bàn tán.

“Nghe giọng điệu của Triệu Đường, xem chừng ta sắp phát điên rồi đó!”

“Chúng ta không muốn ai hết, cũng nhất quyết không để kẻ gian hãm . Giờ ta chịu quả báo, đúng là ông trời có mắt mà.”

Tôi ôm điện thoại, sảng khoái trò chuyện cùng mọi người, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa.

“Ôi trời, ai vứt rác ngoài cửa , thối quá đi, mau đem đổ chỗ khác đi chớ!”

Tôi nghe thế vội mở cửa, thì thấy cảnh tượng kinh tởm, ai đó vứt hai bịch rác hôi rình trước cửa nhà tôi.

9.

Thật chẳng biết hai bịch rác này đã để trước nhà tôi bao lâu rồi.

Lúc mở ra, mùi thối nồng nặc bốc lên, ruồi nhặng bu quanh trông thật kinh tởm.

Nước dơ nhễu xuống lênh láng ra sàn nhà.

Tôi tốn 20 phút mới, dọn sạch đống bầy hầy này.

Lúc tôi vừa vào phòng nghỉ ngơi.

Thì đằng sau lưng tự dưng phát ra một giọng lạnh lẽo.

Cảm giác ớn lạnh từ dưới thắt lưng truyền khắp cơ thể khiến cả người tôi nổi hết da gà.

“Thẩm Điềm, biết điều thì đừng đứng im đi, nếu không tao cũng giữ vững con d.ao trong tay đâu đấy.”

Tôi c.hết sững, ngoáy đầu lại thì thấy Triệu Đường đang cầm con dao gọt hoa quả, kề dao vào eo tôi. 

Tôi hoảng hốt hét lên: “Triệu Đường, điên rồi hả!”

“Mày cầm da.o xông vào nhà tao là phạm pháp đó!”

Trên trán Triệu Đường vẫn còn dán miếng hạ sốt, mặt mũi trắng bệch, hốc mắt trũng sâu.

Hai tay còn loang lổ mấy vết ban đỏ trong thật đáng sợ.

Tôi định dọa ta, rồi chớp thời cơ lấy điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng ta đã hoàn toàn phát đi.ê.n rồi, nắm chặt lấy cổ áo tôi hét lớn: “Thẩm Điềm, sao mày nhất quyết không tha cho tao thế hả?”

“Mày có biết, nếu không có ai gánh nạn thay tao, thì tao không thể sống nổi qua đêm nay không!”

Tôi định nhân lúc ta không ý, vớ lấy điện thoại, bấm số điện thoại khẩn cấp.

Nhưng đáng tiếc bị ta phát hiện rồi.

Ngay lập tức, ta kề d.a.o lên cổ tôi.

“Thẩm Điềm, nếu mày không muốn chết, thì mau đưa điện thoại cho tao.”

“Dù sao nếu hôm nay tao không tìm ai gánh nạn thay, chỉ còn nước nằm chờ chết thôi.”

“Mày mà chọc tao đ.i.ên, cùng lắm cho mày một nhát c.h.ết chung với tao thôi.” 

Nghe , tôi đành đưa điện thoại cho ta.

“Cô cứ bĩnh tĩnh trước đã, hay là kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với đi, không chừng tôi có thể giúp đó.”

Triệu Đường lấy điện thoại, rồi lạnh một tiếng.

“Mày đúng là có thể giúp tao đấy.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...