Giả bộ đáng thương hả, chiêu này ai mà không biết chớ.
Tôi bắt chước điệu bộ giả vờ giả vịt của ta, gửi tin nhắn thoại vào nhóm: “Triệu Đường, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không hả, hôm nay mẹ cậu tự dưng chạy tới nhà tôi tôi cướp trai của .”
“Nhưng mà, đào đâu ra trai ?”
Lúc còn ở trường, tôi tích cực tham gia vào mấy hội nhóm, nên quen rất nhiều bè.
Mà Triệu Đường ngoài tôi ra hầu như không kết với ai.
Nói tôi cướp trai ta, đúng là vô lý hết sức.
Rất nhanh, mấy người quen thân với tôi đã hỏi rốt cuộc chuyện này là sao.
Tôi lập tức kể chuyện Triệu Đường lừa tôi gánh nạn thay cho ta.
Mấy học vừa nghe xong, vô cùng tức tối, xông lên chất vấn Triệu Đường.
“Triệu Đường, tất cả đều là học của nhau, sao bồ lại ra chuyện độc ác thế hả?”
Mới đầu, Triều Đường chối bay chối biến, còn cố ý đổ tội cho tôi.
Nhưng mà, chuyện mẹ ta cắm ngược nhang nhà tôi, trù èo cả nhà tôi chết không yên thân, đều bày ra trước mắt cả rồi, có chối cũng vô dụng.
Cả lớp nghe xong đều chết lặng.
“Hôm nay là tết Trung Nguyên, mà bồ dám lừa Thẩm Điểm gánh nạn thay sao hả? Đúng là đồ độc ác mà!”
“Trước giờ Thẩm Điềm đối tốt với bồ như thế, mà mẹ bồ còn tới tận cửa bôi nhọ danh dự người ta…”
“Lái con xe mercedes loại xịn, mà còn chạy tới mượn tiền bọn mình hả trời???…”
“Phải mau chóng tránh xa loại người này mới …”
Lớp trưởng bực bội gửi tin nhắn thoại: “Triệu Đường, mau trả 200 tệ cho tôi.”
Triệu Đường tức run người, trực tiếp lật mặt.
“Tụi mày hung hăng cái gì hả?”
“Đừng có quên, trong nhóm có danh sách nhập học của tụi mày, ngày tháng năm sinh của tụi mày đều ghi chép đầy đủ ở trong đó hết.”
“Có ngày sinh bát tự, tao sẽ đem tụi mày gánh nạn thay tao hết.”
7.
Lời này vừa dứt, cả nhóm đã nháo nhào lên.
“Không phải chớ, mày bị bệnh hả con kia, ngày rằm tháng 7 mà muốn đem tụi tao gánh nạn cho mày hả?”
Lớp trưởng bèn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Triệu Đường, ít nhiều gì chúng ta cũng là học, bồ hà cớ gì tàn nhẫn chứ?”
Triệu Đường không thèm nghe, còn liên tục gửi mấy tấm hình quan tài, người giấy,... trông rất đáng sợ.
“Mấy thứ tởm lợm gì đây trời, nó bị điên rồi chắc!”
Thậm chí còn có học nóng nảy : “Triệu Đường, đừng tưởng mình mày biết mấy cái trù ẻo người khác, đừng quên ngày sinh bát tự của mày cũng có đăng trong nhóm đấy nhá.”
“Mày dám dọa tao, tao sẽ đem ngày sinh bát tự của mày đốt xuống cho ông bà nhà tao trước, để bọn họ tới nhà dạy dỗ mày!”
Hành vi này của ta, đã trực tiếp chọc giận mọi người.
Cậu theo học ngành luật bèn quát lớn: “Cô có tin tôi tố cáo không hả, nhốt vào tù mọt gông luôn!”
Triệu Đường đuối lý, không lại đám đông, ta tức tối, âm thầm rời khỏi nhóm.
Nhưng trong nhóm vẫn bàn bạc sôi nổi.
“Cạn lời thiệt chớ, hôm nay là tết Trung Nguyên, nhà nhà kiêng kỵ, mà ta dám đem bọn mình gánh nạn thay ta!”.
Vốn dĩ, đại đa số học vẫn không tin mấy chuyện mê tín dị đoan này.
Nhưng hành vi điên điên khùng khùng của Triệu Đường, cũng đủ khiến người ta lo lắng không yên.
“Giờ phải sao đây?”
“Chúng ta có cần mời một nhà sư đến trừ tà không? Mình sợ nó lấy sinh thần bát tự của chúng ta mấy chuyện bậy bạ thì chết mất.”
“Có kiêng có lành, chúng ta vẫn nên nghĩ cách hóa giải trước đi đã…”
Lúc này, tôi mới lí nhí một câu: “Thực ra, ba mình là một thầy trừ tà đó.”
“Nhà hàng xóm mà lỡ đụng phải mấy chuyện phong thủy xui xẻo, đều nhờ ba mình xử lý hết.”
Lớp trưởng vội trả lời: “Thẩm Điềm, có thể nhờ ba bồ giúp lớp mình giải quyết chuyện này không?”
Tôi cũng có ý này.
Nhưng tôi mới gọi mấy cuộc cho ba rồi, ông ấy không chịu bắt máy.
Có lẽ ba tôi đang bận việc, đi đến chỗ nào sóng yếu rồi.
Cả lớp nghe , lại tiếp tục nháo nhào.
“Mình thật sự không ngờ, bình thường Triệu Đường mỏng manh yếu đuối, mà con người nó lại độc địa thế đấy.”
“Thì đấy?”
“Mình còn thương nó mới đau chứ.”
“Mà, chúng mình có gặp chuyện gì không đấy? Mình mới vừa bị té dập mặt nè!”
Đúng lúc này, có học gửi tin tới: “Tiêu rồi, sống lưng mình tự dưng ớn lạnh, giờ mình sợ quá, sao đây!”
Thấy mọi người bị dọa sợ, tôi đành vắt óc suy nghĩ cách giải quyết.
Tôi nhớ ba từng , mượn mạng gánh nạn thay là thứ tà thuật người vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng muốn hóa giải nó, cũng không phải chuyện gì khó.
Việc chúng tôi cần , chỉ là đảo ngược lời nguyền là xong.
Bất thình lình, đầu tôi nảy ra một ý, bèn nhắn lên trong nhóm: “Các , mình nghĩ ra cách hóa giải rồi!”
“Cô ta muốn dùng ngày sinh bát tự của chúng ta đi chuyện thất đức, chúng ta cũng có thế gậy ông đập lưng ông.”
“Bây giờ mọi người lấy một tờ giấy viết ngày sinh bát tự của mình ra, rồi chạy tới ngôi chùa, hay đạo quán gần nhà mình nhất.”
“Thắp hương tế bái, rồi ném tờ giấy vào hòm công đức, cầu thần Phật phù hộ!”
Bạn thấy sao?