Bạn Thân Giúp Tôi [...] – Chương 4

Khoé mắt tôi thấy có người đang chạy về phía tôi.

Người đó mặc áo blouse trắng, phía sau còn có người khiêng thiết bị.

Anh ta lao đến bên tôi, vội vàng hỏi tôi: “Cô , không sao chứ?”

Bạn thân tôi đúng là đã cử bác sĩ đến.

Anh ta nhanh chóng kiểm tra trạng cơ thể tôi, rất nhanh sắc mặt đã trùng xuống, : “Đừng tùy tiện di chuyển ấy!”

Cuối cùng cũng có người phát hiện ra máu ở sau gáy tôi chảy đầm đìa, kẹp cá sấu vỡ đã đâm sâu vào gáy tôi.

Nếu không phải thân tôi khẩn cấp gọi người đến, có lẽ tôi đã chết ở đây không một tiếng , đếm ngược thời gian tử vong của mình trong tuyệt vọng.

Bác sĩ nhanh chóng : “Có vật sắc nhọn đâm vào đầu, không rõ độ dài cụ thể, bệnh nhân không thể ... Cô có thể nghe thấy tôi không? Nếu có thể, hãy chớp mắt.”

Bên kia điện thoại, thân tôi nghe thấy hình thương tích của tôi, ấy bật khóc nức nở.

“Mày sống ra sao ! Sao mày chưa từng kể với tao!”

Tôi không thể an ủi thân nữa.

Tôi chỉ có thể chớp mắt với bác sĩ.

Bác sĩ với những người bên cạnh: “Bệnh nhân tạm thời vẫn tỉnh táo, có thể nghe thấy tôi .”

Nhân viên cấp cứu hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể di chuyển ấy không?”

Bác sĩ hỏi: “Có chắc chắn có thể nâng ấy lên trong trạng thái hoàn toàn ổn định không? Cô ấy vẫn còn tỉnh, có thể là kẹp tóc đè vào dây thần kinh chứ không phải đâm thủng. Não rất mỏng manh, nếu không đủ ổn định, tôi sợ sẽ tổn thương cho não bộ.”

Nhân viên cấp cứu nhỏ giọng : “Ai dám đảm bảo chứ! Đừng đến việc nâng ấy lên, cũng đừng đến việc chúng tôi đến bằng trực thăng, cho dù chỉ xóc nảy trên đường, tôi cũng sợ! Có thể để ấy nằm sấp không?”

Bác sĩ im lặng vài giây, thở dài: “Thành thật mà , tôi không dám, bây giờ ấy còn sống đã là may mắn lắm rồi.”

Nhân viên cấp cứu : “Chủ nhiệm, còn không dám, thì tôi cũng không dám, không có cách nào có thể đưa ấy đi cấp cứu sao?”

Bạn thân tôi ở đầu dây bên kia lạnh lùng : “Cục cưng, tao đã nắm hình của mày rồi. Tao cúp máy đây, mày chờ đó, tao chắc chắn sẽ không để mày xảy ra chuyện.”

Điện thoại bị cúp.

Không còn giọng của ấy, nỗi sợ hãi lại một lần nữa xâm chiếm tôi.

Bác sĩ rõ ràng đã đến bên cạnh tôi lại không biết phải cứu tôi như thế nào.

Bác sĩ vô cùng lo lắng, lúc này, điện thoại của ta đột nhiên reo.

Anh ta nghe điện thoại, cung kính : “Vâng! Vâng!”

Nói điện thoại xong, sắc mặt ta trở nên nặng nề: “Cô này có lai lịch lớn thật, viện trưởng gọi điện, bác sĩ não tốt nhất trong nước đã lên đường, bao trọn chuyên cơ đến bệnh viện chúng ta phẫu thuật.”

Nhân viên cấp cứu càng càng sốt ruột: “Bác sĩ giỏi đến mấy cũng vô dụng, trước tiên chúng ta phải đưa ấy đến bệnh viện một cách an toàn đã!”

Bác sĩ cũng càng lúc càng lo lắng điện thoại của ta lại reo lần nữa.

Anh ta nghe điện thoại, sau đó mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Thật sao? Chúng tôi sẽ đến đón ngay!”

Anh ta quay sang với nhân viên cấp cứu: “Có cách rồi! Quá đỉnh rồi, lần này đúng là quá đỉnh rồi! Anh ở đây an ủi bệnh nhân, tôi sẽ dẫn cứu binh đến ngay!”

Bác sĩ chạy ra ngoài, nhân viên cấp cứu sốt ruột hỏi: “Cuối cùng là cứu binh gì ! Anh rõ đi!”

Bác sĩ đã chạy mất dạng, nhân viên cấp cứu chỉ có thể quỳ bên cạnh tôi, ta cố gắng nhẹ nhàng với tôi: “Cô đừng căng thẳng, cũng đừng sợ hãi, chúng tôi đang tìm cách rồi.”

Anh ta bắt đầu xoa xoa hai tay trước mặt tôi.

Anh ta xoa hai tay cho nóng lên, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng là tôi đang lạnh run, sợ hãi dưới sự vuốt ve của đôi tay ấm áp, trái tim tôi cũng bắt đầu dần ổn định lại.

Đáng buồn là tôi không yên ổn bao lâu.

“Mẹ kiếp, ban ngày ban mặt dám lén lút với đàn ông!”

Tôi nghe thấy tiếng bố chồng gầm lên.

Bọn họ đã về.

Chồng tôi cuối cùng cũng về.

Anh ta mặt mày u ám, bước đi rất nhanh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...