1.
"Tống Chiêu, tớ thật sự rất hâm mộ cậu, cậu có một gia đình tốt, còn có một người trai thương cậu như ."
"Mà tớ, tớ không có cái gì cả, chỉ có thể bị mẹ kế hành hạ mỗi ngày."
Tôi Trần Thư đang ngồi trên cầu, không ngừng thút thít. Kiếp trước, chính vì tôi đã những tin lời dối đó của cậu ta, nên kể từ đầu năm cấp ba, tôi vừa công khai vừa bí mật giúp đỡ cậu ta.
Nhưng cậu ta vĩnh viễn không biết đủ, mục đích của việc nhảy cầu lần này cũng là muốn tôi cho cậu ta một trăm nghìn tệ để bố ruột cậu ta có thể trả hết nợ cờ bạc.
Buồn là kiếp trước tôi không hề biết gì về việc đó, còn tưởng cậu ta thật sự bị mẹ kế dồn ép đến mức không thể sống nổi nữa.
"Tống Chiêu, cậu đương nhiên không hiểu cuộc đời thấp hèn này của tớ, tớ còn chưa đủ mười tám tuổi đã bị ép trở về để kết hôn."
Tôi muốn quay người bỏ đi, do không điều khiển cơ thể suốt mười năm qua khiến tôi cảm thấy khá xa lạ, đành phải ngồi xổm xuống đất ngay lập tức.
Trần Thư thấy tôi như , trong giọng có chút vui mừng: "Chiêu Chiêu, cậu quỳ xuống cầu xin tớ cũng vô dụng, lần này tớ thật sự không muốn sống nữa."
Tôi dần thích ứng với cơ thể mình, run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra.
Nếu như tôi nhớ không lầm thì sắp có hai bác từ bên phải chạy qua đây.
"Này! Cháu đừng nghĩ quẩn!"
Sắc mặt Trần Thư lại thay đổi, vô cùng thảm thương: "Cháu cũng không có cách nào, mẹ kế của cháu đã nhận sính lễ của người ta, nếu như không trả lại đồ sính lễ, thì cháu sẽ phải gả cho tên đồ tể đã đánh c.h.ế.t vợ mình."
Bác mặc áo đỏ đập tay : "Cháu , còn sống thì mới có mọi thứ chứ. Thế này đi, bác cho cháu mượn một nghìn tệ, số còn lại cháu tìm cháu nghĩ cách."
Tôi ý tới ánh mắt bà bác kia thi thoảng liếc về phía tôi.
Kiếp trước, tôi bị chính những lời này đả nên mới mở miệng đồng ý cho cậu ta vay một trăm nghìn tệ, cậu ta gào khóc không tin, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể ở trước mặt cậu ta gọi điện cho bố mẹ tôi để xin tiền.
Nhưng vào lúc cậu ta nhận lấy điện thoại của tôi, lại bị trượt chân rơi xuống sông.
Lúc đó tôi không hề nghĩ ngợi gì, nhảy thẳng xuống sông để cứu cậu ta.
Nhưng cậu ta cứ kéo tôi xuống sông cho đến khi tôi kiệt sức chìm xuống sông. Còn cậu ta thì đạp lên đầu tôi để mượn lực lao về phía bờ.
"Chiêu Chiêu, nhà cậu giàu như , coi như cho tớ mượn có không?"
Giọng của Trần Thư đã kéo suy nghĩ của tôi trở về.
Tôi còn chưa kịp gì thì bác áo đỏ đã bắt đầu thuyết phục tôi: "Cháu , nếu cháu không cho mượn, thì đúng là thấy c.h.ế.t không cứu mà."
Tôi thầm trong lòng trên mặt lại tỏ ra đáng thương: "Cháu cũng không có nhiều như , không thì như vầy, bây giờ cháu gọi điện thoại cho bố cháu để xin tiền".
Kiếp trước tôi đối xử với cậu ta thật lòng thật dạ, sợ ra sự thật sẽ khiến cậu ta khó xử nên mới với bố mẹ tôi rằng tôi đang thiếu tiền xài, hi vọng họ chuyển tiền ngay cho tôi. Đây cũng chính là mấu chốt để Trần Thư sau này có thể đổi trắng thay đen.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ không che giấu giúp cậu ta nữa.
"Bố ơi, Trần Thư nếu không có một trăm nghìn tệ, cậu ấy sẽ nhảy sông tự vẫn. Con không biết sao, con sợ lắm, giờ bố chuyển luôn cho con đi, xin bố đấy."
Trần Thư nghe xong liền giương nanh múa vuốt muốn vồ lấy tôi: "Đừng bậy, đấy không phải ý của tớ."
Tôi vừa khóc vừa thêm: "Hình như là do bố cậu ấy nợ tiền cờ bạc."
Trần Thư lo lắng hét lên: "Không phải, cậu nghe tớ ."
Lời còn chưa hết, cậu ta đã trượt chân rơi xuống sông giống như kiếp trước.
Tôi hét ầm lên, đứng trên cầu liên tục lôi kéo áo hai bác , không cho họ rời đi.
"Các bác mau đi cứu cậu ấy đi!"
Hai bác thấy cảnh này, hoảng sợ cố đẩy tay tôi ra: "Con nhóc này, buông ra!"
Tôi đèn xanh đỏ càng lúc càng gần, lúc này mới kéo hai bác chạy xuống gầm cầu.
Chỉ là không ngờ, Trần Thư đã bơi vào bờ.
Hóa ra, cậu ta vẫn luôn biết bơi.
Đã như , Trần Thư, ngày tháng tốt lành của cậu có thể chấm dứt rồi.
Bạn thấy sao?