Liêu Trạch Đông khoái chí , trong mắt hắn tràn ngập sự biến thái: “Từ đầu mà ngoan thế này thì tôi cũng không muốn đau đâu. Cô xem, đâu ai nỡ giẫm đạp một bông hoa yếu đuối giống như chứ? Nào, một cái!”
Hạ Tranh giương môi, bày ra một nụ rạng rỡ để lấy lòng hắn, còn nội tạng bên trong đã sớm cuộn lại thành một đống.
Xui xẻo cho , hôm nay tâm trạng của Liêu Trạch Đông cực kỳ không tốt. Hắn vốn không vui khi nghe tin Đỗ Mộng Nguyên trở về, càng bực bội hơn khi biết hôm nay tên quái vật Liêu Trạch Nham cũng xuất hiện. Hạ Tranh vô rơi vào mắt hắn, trở thành bao cát giúp hắn trút giận. Hắn rất muốn thử xem, hắn chơi người bên cạnh Liêu Trạch Nham, nó sẽ có phản ứng thế nào.
Nếu có thể chọc Liêu Trạch Nham nổi điên, để lộ dáng vẻ kinh tởm của hắn ra giữa buổi tiệc thì càng tốt. Lúc đó Liêu Trạch Đông muốn xem thử, hắn sao ngóc đầu dậy. Chuyện này ảnh hưởng đủ lớn, thì Liêu Trầm hay Đỗ Mộng Nguyên cũng đừng hòng bao che con quái vật đó.
“Bây giờ tôi không vui, tôi muốn chơi một trò chơi với , cảm thấy thế nào?” Liêu Trạch Đông thu tay đang bóp cằm Hạ Tranh lại. Hắn lắc cổ, khởi tay, ở khoảng cách gần có thể nghe rõ tiếng xương cốt hắn vang lên, hắn : “Luật chơi cực kỳ đơn giản, nếu chịu nổi ba đòn của tôi thì tôi sẽ để rời khỏi nơi này.”
Trong đầu Hạ Tranh ong một tiếng, một suy nghĩ tồi tệ lập tức lóe lên.
Hắn định đánh chết sao? Ai cũng biết từ nhỏ Liêu Trạch Đông đã Liêu Trầm mời võ sư về huấn luyện. Chỉ cần cánh tay đầy cơ bắp của hắn thì Hạ Tranh đã biết mình chịu không nổi một đòn. Nếu thật sự bị đánh ba đòn, thứ còn chỉ là một cái xác.
Đầu óc Hạ Tranh trống rỗng, vào giây phút đứng giữa ranh giới sống chết, không cần xét hậu quả nữa, buộc phải chạy trốn khỏi người đàn ông bệnh hoạn này. Hạ Tranh lùi về sau, nào ngờ tốc độ của Liêu Trạch Đông có thể sánh ngang với tia chớp, hắn bắt lấy dễ như trở bàn tay.
“Muốn chạy mà cũng không thử xem người trước mặt là ai sao?” Liêu Trạch Đông nhếch môi mỉa mai: “Đi theo Liêu Trạch Nham một thời gian rồi, chỉ học bỏ chạy thôi sao?”
Hạ Tranh chấp hai tay lại, cầu xin hắn: “Hãy tha cho tôi, tôi sẽ không chạy nữa, tôi biết mình sai rồi.”
Liêu Trạch Đông còn chẳng thèm bận tâm đang gì, hắn một tiếng trầm thấp rồi hắn vung một tay tát thẳng vào mặt Hạ Tranh khi còn chưa kịp phản ứng.
Hạ Tranh choáng váng ngã nhào xuống thảm sỏi ở trên đường, lòng bàn tay bị ghim đầy những viên đá nhỏ nhọn hoắt. Chưa dừng lại ở đó, cú tát thứ hai đã giáng xuống mặt . Cơ thể Hạ Tranh như một quả bóng, bay xa hai mét. Khuôn mặt đau đến mức co rúm lại, chỉ cần cử nhẹ máu cũng ứa ra, đau đến mức tê tái mất cảm giác.
Ẩn quảng cáo
“Khóc cái gì? Trù tôi chết hay sao? Hay là cũng xem thường tôi? Có phải cũng như họ, cho rằng Đỗ Mộng Nguyên trở về thì Liêu Trạch Nham sẽ thuận lợi lên nắm quyền Liêu gia không?” Trên người Liêu Trạch Đông ánh lên sự điên cuồng như một con thú dữ bị mất lý trí, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Tranh, đáy mắt lóe lên sự hung bạo: “Thay vì khóc sao không thử kêu cứu, biết đâu hắn đang ở đâu đó gần đây. Nếu hắn nghe thấy khóc lóc thê thảm gọi tên hắn, may mắn thì hắn sẽ đến cứu thì sao?”
Hạ Tranh run rẩy, cắn chặt răng không dám kêu rên một lời. Cô biết lúc này chỉ cần mở miệng gọi một tiếng Liêu Trạch Nham, thì cũng là lúc cắt đứt con đường sống cuối cùng của mình.
Liêu Trạch Đông thấy thế thì không vui, hắn dùng chân nâng cằm lên: “Nếu không chịu thì lên một cái, từ khi gặp nhau đến bây giờ, vẫn chưa với tôi một cái nào thật lòng.”
Hạ Tranh cau mày, mắng thầm trong bụng. Cô bị hắn hành hạ thành ra thế này, hai má sưng phù còn có thể nổi hay sao?
Từ nhỏ đã quen với đòn roi, chủ yếu những người đánh đều là nữ. Như những ở chung phòng, không thích Hạ Tranh thường xuyên chuyện, hay như La Diễm dùng vũ lực để tạo uy quyền. Nhưng còn lâu sức mạnh của họ mới bằng Liêu Trạch Đông, chỉ sau hai cú tát của hắn mà cảm giác như mình sắp chết rồi.
Hạ Tranh không trả lời đã khiến tâm trạng của Liêu Trạch Đông tệ hơn. Hắn bực bội đá một cú vào vai . Hạ Tranh ngã lăn về phía sau, nằm bệt trên mặt đất, nửa thân trên gần như tê liệt.
Liêu Trạch Đông từ từ tiến đến, như một sứ giả địa ngục cầm theo lưỡi hái đến tước mạng của .
Trước kia Hạ Tranh nghe tiếng xấu của hắn đã lâu, hắn là một kẻ cuồng bạo lực. Một khi hắn đã xác định kẻ nào thì phải hành hạ kẻ đó đến khi không còn hơi thở thì mới dừng lại.
Xem ra, sắp gặp lại bè của mình rồi.
Cũng chấm dứt cuộc đời nô lệ của mình, theo một cách khác, tự do rồi phải không?
Bạn thấy sao?