Thời gian còn sớm, Đỗ Mộng Nguyên và Liêu Trầm đều chưa đến.
Liêu Trạch Nham là người không thích ồn ào, càng không thích sự giả tạo của mấy lão già trong dòng họ. Anh chọn một vị trí khuất ngồi xuống, từ tốn thưởng thức rượu vang.
Thỉnh thoảng sẽ có vài người bạo gan đến trò chuyện với Liêu Trạch Nham vài câu, đều bị sự lạnh nhạt của đuổi đi. Sau đó có rất nhiều người về hướng không ai dám đến nữa, chỉ đứng đằng xa thì thầm gì đó.
Liêu Trạch Nham uống hết ly này đến ly khác, cả ngày lại chưa ăn gì, Hạ Tranh tựa như nghe thấy tiếng dạ dày đang biểu .
“Thiếu gia, có muốn dùng một chút bánh ngọt trước khi buổi tiệc bắt đầu không?” Hạ Tranh cúi đầu hỏi nhỏ.
Liêu Trạch Nham không quan tâm, chỉ vuốt ve miệng ly một cách hờ hững, ánh mắt cũng không đặt ở chỗ , mà nhắm lại dưỡng thần.
Hạ Tranh vội giải thích, chỉ ra ngoài, : “Tôi thấy rất nhiều bánh, ở ngay bên kia thôi.”
“Tôi không...” Liêu Trạch Nham đang đột nhiên dừng lại rồi , chợt nhớ ra cả ngày cũng chưa ăn gì, : “Đi lấy về một ít.”
“Vâng. Anh chờ tôi năm phút, tôi nhất định quay lại đúng giờ.” Hạ Tranh vội vàng chạy đi, biết Liêu Trạch Nham không thích chờ đợi, vì thế cố gắng chạy nhanh một chút.
Nơi này rộng lớn hơn Hạ Tranh nghĩ, ban nãy rõ ràng đã thấy quầy bánh, nghĩ rằng chỉ cần đi một chút sẽ thấy thoáng cái đã đi một buổi, bánh còn không thấy đã thấy bản thân bị lạc vào một khu vườn rộng lớn.
Trời càng lúc càng tối, xem ra Hạ Tranh đã đi khá lâu.
“Này, đứng lại!”
Sống lưng Hạ Tranh cứng đờ, máu huyết trong cơ thể cũng đóng thành băng, cả người không nhịn run rẩy giống như đứng trên một lưỡi dao, chỉ cần sơ sẩy thì bản thân sẽ bị cắt lìa.
Đó là giọng của Liêu Trạch Đông! Là ác quỷ!
Ẩn quảng cáo
Hạ Tranh cắn môi, sợ đến mức run cũng không dám.
Tiếng bước chân đằng sau Hạ Tranh càng lúc càng phóng đại, hơi thở nóng hổi của Liêu Trạch Đông thổi vào cổ , hắn nham nhở đầy thích thú: “Nhìn từ xa tôi đã đoán là , hóa ra là thật.”
Hai chân Hạ Tranh run lên kịch liệt, khó khăn lắm mới có thể áp chế cảm giác muốn bỏ chạy, quay người lại, nặn ra một nụ khó coi: “Xin chào... thiếu gia...”
Nếu ở đây có một cái vực Hạ Tranh cũng đồng ý nhảy xuống mà không do dự, bởi vì trong ký ức của , Liêu Trạch Đông còn đáng sợ hơn thần chết.
“Ồ, còn nhớ tôi à? Tôi cứ nghĩ gần đây theo thằng em trai quái gở của tôi, vô học theo nó không để ai vào mắt?” Hắn , đôi mắt lại sắc bén đến kinh người, đáy mắt còn lộ ra nét tàn nhẫn bệnh hoạn khó che giấu.
Toàn thân Hạ Tranh toát mồ hôi lạnh, lắp bắp : “Không... không có, tôi không dám.”
Cô lén ngẩng mặt lên xem biểu cảm của hắn, sợ một câu khiến hắn không hài lòng thì mạng xem như bỏ.
“Dạo này sống tốt không?” Bàn tay thô ráp của Liêu Trạch Đông lướt trên má Hạ Tranh, sau đó di chuyển đến cằm rồi bóp mạnh xuống: “So với khi hầu hạ cho tôi, ở bên cạnh nó có phải thích hơn không?”
Bị đau bất ngờ Hạ Tranh không kịp chuẩn bị mà kêu lên, điều này khiến Liêu Trạch Đông không vui, đôi mắt hắn tối sầm, lực tay càng mạnh hơn khiến cằm như bị bẻ đôi: “Sợ cái gì? Tôi có phải ma quỷ đâu mà lại sợ? Người nên sợ là con quái vật ở bên cạnh ấy chứ. Nào, với tôi một cái rồi tôi tha cho.”
Hạ Tranh cố gắng nặn ra một nụ méo mó, đến mức nước mắt chảy dài trên mặt Liêu Trạch Đông vẫn không có ý định tha cho . Ngược lại càng hắn nổi hứng thích chơi .
“Cô còn sợ? Tôi đã bảo phải lên thật tươi.” Liêu Trạch Đông híp mắt để lộ dáng vẻ nguy hiểm: “Không phải trước đây còn có gan chạy trốn khỏi biệt thự của tôi sao? Đã dám thì cũng nên nghĩ đến hậu quả một ngày nào đó tôi hứng thú đến tìm chứ?”
Cơ thể Hạ Tranh kịch liệt run lên, một linh cảm bất an ập đến. Cô nhớ hai người của mình dường như cũng chết theo cách này, họ đều bị bóp cổ cho đến lúc tắt thở, sau đó xác của họ bị vứt vào rừng cho thú dữ ăn thịt. Từ đó về sau tên của họ cũng không ai nhắc đến nữa, cũng không ai dám đứng ra lấy lại công bằng cho họ, họ giống như bị bốc hơi không tồn tại.
“Xin tha thứ cho tôi, ơn...” Hạ Tranh ngắt quãng.
Bạn thấy sao?