Như thường lệ, Hạ Tranh thức dậy vào lúc bốn giờ sáng. Cô rón rén đi xuống bếp, mở cửa sổ ra, nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành. Cô vô ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy phòng của Liêu Trạch Nham, bên trong vẫn như cũ duy trì một ánh đèn màu vàng nhạt.
Nghĩ đến , Hạ Tranh có rất nhiều suy nghĩ. Thời gian ở đây, cuộc sống còn tốt hơn trước kia, ít nhất ăn ngon và ngủ đủ giấc, càng không lo lắng có người đánh đập. Tính cách của Liêu Trạch Nham có chút kỳ lạ, ấy thường thức đến gần sáng rồi mới bắt đầu đi ngủ, lúc thức cũng chỉ mở đèn cho có lệ. Hạ Tranh không tin ta có thể thấy mọi thứ trong bóng tối, không dám nhiều lời. Tương tác giữa và Liêu Trạch Nhiêm cũng rất ít, mặc dù ở chung một mái nhà việc ai ấy .
Hằng ngày Hạ Tranh chỉ cần tốt nhiệm vụ của mình, lau dọn nhà cửa sạch sẽ và chuẩn bị ba buổi ăn. Cô thầm nghĩ nếu cứ mãi thế này cũng không quá tệ. Nghĩ , tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Chỉ cần tuân thủ đúng những quy tắc Liêu Trạch Nham đề ra, cũng không quá lo về tính mạng của mình.
Sau khi chuẩn bị xong buổi sáng Hạ Tranh đi ra vườn hái vài bông hoa dại. Liêu Trạch Nham không xuống phòng khách, vì thế cũng không cần sợ ta thấy hoa sẽ không vui. Ngày thứ hai khi ở đây đã lén mở cửa sổ đến ánh sáng vào nhà, Hạ Tranh sợ hãi nửa ngày trời, lo lắng sẽ chọc giận thiếu gia khó tính của mình, không có gì xảy ra cả, vì thế đã bạo gan mở tất cả cửa sổ ở phòng khách.
Cắm hoa xong Hạ Tranh lại đi lau nhà, một ngày nhàm chán thường sẽ trôi qua giống như .
Nhưng hôm nay có chút chuyện xảy ra.
Trong lúc Hạ Tranh đang lau cửa sổ thì phát hiện có tiếng ô tô đến gần, ngẩng mặt lên bắt gặp một chiếc ô tô màu trắng cực kỳ sang trọng đang đậu trước cửa, bước xuống là một người phụ nữ tầm 40 tuổi.
“Mở cửa!” Bà ấy thấy Hạ Tranh thì hét lên ra lệnh.
Theo thói quen Hạ Tranh ngước lên phòng của Liêu Trạch Nham, sợ sẽ ấy tỉnh giấc nên vội vàng chạy ra ngoài, lịch sự cúi đầu với bà ấy: “Xin hỏi có chuyện gì ạ?”
Người phụ nữ liếc một cách chán ghét: “Không thấy ai đến hay sao mà không nhanh mở cửa?”
Hạ Tranh nghiêng đầu, theo ánh mắt của bà ấy vào trong xe, bên trong khung cửa lộ ra một gương mặt xinh đẹp như tạc tượng. Người phụ nữ có mái tóc đen tuyền, đôi mắt màu trà, một nét đẹp cổ điển lạnh lẽo.
“Đỗ Manh, có chuyện gì mà lâu ?” Giọng lạnh nhạt của người phụ nữ trong xe vang lên.
Người phụ nữ tên Đỗ Manh kia lập tức thay đổi thái độ. Đỗ Manh hạ giọng, kính cẩn : “Thưa bà chủ, có một con gián cản đường, tôi đang xử lý ta.”
Ẩn quảng cáo
Hạ Tranh ngẩn ra vài giây, hai mắt trừng lớn hết cỡ, hàng tá câu hỏi xuất hiện trong đầu .
Cô sợ mình nghe nhầm, người phụ nữ sang trọng kia thật sự là bà chủ của họ sao? Là người vợ hợp pháp của ông chủ Liêu Trầm, người đã bỏ đi hơn hai mươi năm chưa lần nào quay lại? Là mẹ ruột của Liêu Trạch Nham?
“Đã biết người trên xe là ai còn không mau mở cửa? Có lẽ thứ thấp hèn như sẽ không biết, tôi sẽ phước cho một lần. Người đang thấy là bà chủ duy nhất ở Liêu gia – Đỗ Mộng Nguyên.” Đỗ Manh hất cằm đầy kiêu ngạo.
Hai tay Hạ Tranh run lên, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa, suốt một buổi đều duy trì trạng thái cúi gằm mặt.
Từ khi Hạ Tranh có nhận thức, Đỗ Mộng Nguyên đã rời khỏi tổ chức bởi vì bất hòa với Liêu Trầm, từ đó đến nay bà ấy cũng đã không quay về. Ở tổ chức, dần dần những đứa trẻ lớn hơn thường chỉ biết đến một người là Hồ Thi Nhạn, mặc dù bà ấy không có danh phận có lẽ trong mắt mọi người đã xem bà ấy như một nữ hoàng của nơi này. Bà ấy có sự thương của Liêu Trầm và có Liêu Trạch Đông, người có khả năng cao trở thành chủ nhân mới của Liêu gia.
Nhìn gương mặt lạnh như băng của Đỗ Mộng Nguyên, Hạ Tranh đã biết nét mặt đơ của Liêu Trạch Nham di truyền từ ai. Cô tự nhủ với chính mình không sợ, quả nhiên cơ thể là có phản ứng chân thật nhất, lúc này đã run lẩy bẩy giống như một con mèo mắc mưa.
Đỗ Mộng Nguyên không để Hạ Tranh vào mắt, bà bước xuống xe rồi thì đi thẳng vào trong nhà, ngồi xuống sô pha, lạnh nhạt hỏi: “Liêu Trạch Nham đang ở đâu?”
Thấy ánh mắt của bà ấy hướng về phía mình, Hạ Tranh giật mình chạy đến: “Thưa bà, thiếu gia vẫn đang ngủ.”
Biểu cảm của Đỗ Mộng Nguyên không thay đổi nhiều, chỉ là câu tiếp theo của bà ấy thể hiện thái độ không hài lòng: “Giờ này là mấy giờ mà còn ngủ?”
Hạ Tranh nuốt nước bọt xuống, cố nén sợ hãi mà trả lời: “Vài ngày gần đây thiếu gia ngủ không ngon nên...”
“Kêu nó xuống đây, tôi cần chuyện.” Đỗ Mộng Nguyên không bộc lộ bất kỳ cảm nào cắt ngang lời .
“Bà chủ, thiếu gia đã dặn tôi rất nhiều lần không phép phiền giấc ngủ của ấy...” Dù Hạ Tranh có cố gắng thế nào cũng không thể che giấu sự căng thẳng trong câu .
Bạn thấy sao?