Hơn 5 chục tỷ, cho là cho.
Tôi run tay:
“Anh là đồ của à?”
Anh khẽ :
“Cho em thì không tính là . Đó là tấm lòng của .”
Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Nếu em đồng ý lấy , thì một nửa tài sản của đều là của em. Em có thấy hứng thú chút nào không?”
Tôi chớp mắt:
“Vậy… để xem biểu hiện của đã.”
Mắt lập tức sáng bừng lên, nhào đến ôm tôi thật chặt:
“Kim Nguyệt, cảm ơn em!”
Tôi đẩy ra:
“Anh đừng mừng vội, em chưa là sẽ quay lại đâu. Nếu không đạt tiêu chuẩn, em đá lúc nào không biết đấy!”
Anh vội vàng gật đầu:
“Anh sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không để em thất vọng!”
13
Những ngày có Giang Diễn Châu bên cạnh, gần như đều là ấy xuống bếp nấu ăn.
Anh nấu liền nửa tháng liền món canh gà hầm, bắt tôi uống cho bằng để bồi bổ cơ thể.
Tôi cảm thấy chuyện này thật thừa thãi:
“Em phẫu thuật bỏ thai cũng bốn tháng rồi, giờ mới bồi bổ, không phải hơi muộn à?”
Giang Diễn Châu lập tức lộ vẻ hối hận và áy náy:
“Xin lỗi, Kim Nguyệt, là để em chịu khổ rồi.
Nếu lúc đó thật sớm hơn, em đã không cần phải phẫu thuật, tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác.”
Cũng không thể trách hoàn toàn ấy.
Dù sao tôi cũng đâu có chịu mở miệng.
Nếu tôi chịu hỏi sớm, ấy rốt cuộc có cảm gì với tôi, thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Tôi nhẹ, lòng đã nguôi ngoai:
“Thôi, chuyện cũ bỏ qua đi. Mau đi rửa chén đi kìa!”
Ở Bắc Kinh thì có giúp việc rửa chén sau bữa ăn, còn giờ tất cả việc nhà đều đổ lên đầu ấy.
Chủ yếu là vì tôi… lười. Không thích tay chân.
May mà Giang Diễn Châu chẳng hề bận tâm, còn cưng chiều :
“Em cứ nghỉ ngơi đi, việc nhà để lo.”
Ăn tối xong, hai đứa sẽ cùng nhau đi dạo dọc bờ biển.
Tôi đi mỏi chân, sẽ cõng tôi về nhà.
Tắm rửa xong buổi tối, sẽ tự giác vào phòng ngủ phụ.
Anh thật ra là người có ham muốn rất cao, mà vẫn có thể kiềm chế từng ấy thời gian, đúng là không dễ chút nào.
Tôi giơ ngón cái khen ngợi:
“Khả năng kiềm chế tốt đấy, tiếp tục giữ vững phong độ nha.”
Ai ngờ lập tức tỏ vẻ tủi thân:
“Súng mà không dùng lâu sẽ rỉ sét đấy. Em cho rút ngắn kỳ kiểm tra không?”
Tôi trợn mắt:
“Đúng là không thể khen một câu.”
Thoắt cái đã hai tháng trôi qua.
Hôm ấy, tôi bất ngờ nhận điện thoại của Hà Mẫn Mẫn.
Giọng ta khác hẳn mọi khi, chẳng còn kiêu ngạo gì nữa, nghe ngoan như mèo:
“Kim Nguyệt, ơn giúp tôi xin Giang Diễn Châu tha cho tôi không?”
Lúc đó tôi mới biết, vì Hà Mẫn Mẫn gửi tin nhắn chửi rủa tôi, nên Giang Diễn Châu đã dằn mặt bằng cách sụp mấy hợp đồng lớn của nhà họ Hà.
Hà Mẫn Mẫn bị ba đuổi thẳng ra vùng quê nuôi heo, sống khổ không tả nổi.
Chậc.
Không hổ là người đàn ông do chính tôi chọn.
Ra tay đúng chuẩn gu tôi luôn.
Tôi cong môi , từng chữ rõ ràng:
“Hà Mẫn Mẫn, đáng đời.”
Cúp máy.
Tôi quay đầu, hôn nhẹ lên má Giang Diễn Châu một cái:
“Lần này tốt lắm, thưởng cho .”
Giang Diễn Châu đà lấn tới, gian:
“Vậy… có thể thưởng thêm chút nữa không?”
Tôi hừ nhẹ:
“Xem biểu hiện đã.”
Anh nhướng mày, mở đoạn video trợ lý gửi đến cho tôi xem.
Trong video, Hà Mẫn Mẫn mặt mày lấm lem đang bị mấy con heo rượt chạy tán loạn.
Cuối cùng còn lỡ chân ngã nhào xuống mương nước thối.
Cả người đầy bùn đất, thê thảm hết chỗ , gào khóc như điên.
Còn đâu hình ảnh tiểu thư quyền quý đất Bắc Kinh nữa?
Giang Diễn Châu tắt màn hình, nghiêng đầu hỏi:
“Thế này đủ thành ý chưa?”
Tôi nghiêng ngả:
“Quá đủ!”
Mắt tối lại, cúi người hôn tôi.
Nụ hôn dịu dàng, dây dưa không dứt.
Đầu lưỡi tiến vào, quấn lấy tôi.
Tôi bị đẩy ngã xuống ghế sofa.
Lúc cúc áo bị giật tung, tôi bất mãn đẩy ra:
“Đồ hoại!”
Anh khẽ, vừa hôn lên xương quai xanh của tôi vừa mơ hồ:
“Mai mua cho em mười cái mới.”
Ngón tay bắt đầu nghịch ngợm khắp nơi, tôi nhanh chóng chìm đắm, mặc cho muốn gì thì .
14
Sau khi tôi và Giang Diễn Châu lành, hai đứa liền chuẩn bị quay về Bắc Kinh.
Dù sao thì ấy cũng có cả một tập đoàn lớn cần quản lý, ở bên tôi suốt bốn tháng trời như đã là giới hạn rồi.
Hôm rời đi, tôi lại gặp Dư Dực.
Cậu ấy gượng:
“Cuối cùng thì cậu vẫn quay lại với ta rồi.”
Cậu ấy đưa cho tôi một hộp sầu riêng đã tách sẵn:
“Cái này… cậu mang lên máy bay ăn cho đỡ đói nhé.”
Đối với người mà tôi đã từng thật lòng thích khi còn trẻ, điều duy nhất tôi có thể là chúc phúc:
“Dư Dực, chúc cậu sớm tìm người thật lòng thật dạ với nhau.”
Cậu ấy vẫn còn một chút hy vọng:
“Nếu sau này Giang Diễn Châu đối xử với cậu không tốt, cậu đến tìm tớ không? Tớ sẽ đợi cậu.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Giang Diễn Châu đã vươn tay ôm lấy tôi, khó chịu liếc Dư Dực:
“Cậu đừng mơ nữa. Điều cậu lo sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Tôi và Kim Nguyệt sẽ sống tốt cả đời này.”
Nói xong thì kéo tôi lên xe.
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng Dư Dực dần dần nhỏ lại, cậu ấy vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Giang Diễn Châu ghen ra mặt, cố ý lấy tay che mắt tôi lại:
“Không cậu ta nữa.”
Tôi bật , gỡ tay ấy ra:
“Anh có thôi ghen bậy không hả?”
“Em từng biết bao nhiêu người giống kiểu đó rồi. Nhỡ đâu lại bị cậu ta dụ dỗ thì sao?”
Tôi nghe giọng là biết, câu này không phải chơi. Anh ấy thật sự đang lo lắng.
Nói đi cũng phải lại, Dư Dực thì dịu dàng, ấm áp, còn Giang Diễn Châu lại ngang ngạnh, bướng bỉnh, đúng là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược.
Anh ấy thấy bất an cũng là điều dễ hiểu.
Tôi khoác tay , thân mật dụi mặt vào má ,
“Giang Diễn Châu, mặc dù không phải gu của em, em vẫn . Điều đó chứng minh cảm em dành cho vượt qua mọi tiêu chuẩn và lý trí, mạnh mẽ đến mức không thể che giấu. Anh phải thấy mừng mới đúng chứ!”
Câu này đúng tâm ý của ấy.
Anh cuối cùng cũng nở nụ , kiêu ngạo hất cằm:
“Em đúng. Hai tụi mình là sinh ra để dành cho nhau.”
Vừa dứt lời, lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn, đeo lên tay tôi.
Tôi nhận ra ngay, đó là chiếc nhẫn từ viên đá sapphire năm xưa.
Viên đá trị giá năm trăm triệu, quả thật đẹp đến không nên lời.
Tôi cong môi :
“Thì ra lúc đó đã muốn cưới em rồi à?”
Anh lại lắc đầu:
“Không phải. Ngay từ ngày đầu em, đã muốn cưới em về nhà rồi.”
Có một người tôi lâu đến , đợi tôi lâu đến , bảo vệ tôi lâu đến .
Tôi… đúng là quá may mắn.
(Hết truyện
Bạn thấy sao?