Nhưng lời đó không Giang Diễn Châu yên tâm chút nào.
Anh lo lắng thấy rõ, sợ tôi sẽ bị cướp mất.
Khóe mắt hoe đỏ, giọng thấp xuống, gần như van nài:
“Kim Nguyệt… em đừng đồng ý với ta, có không?”
Tôi vốn không có ý định đến với Dư Dịch. Tôi đã rõ với ấy rằng trong lòng tôi có người khác.
Chỉ là Dư Dịch quá cố chấp, không muốn từ bỏ, nên vẫn kiên trì theo đuổi tôi.
Nhưng tôi cũng không định những điều đó cho Giang Diễn Châu biết.
Dùng Dư Dịch để khiến biết khó mà lui… cũng không tệ.
“Giang Diễn Châu, không có tư cách quản em. Em với Dư Dịch là mối đầu của nhau, hiểu rõ nhau, hợp tính nhau, nếu quay lại cũng là chuyện bình thường.”
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Giang Diễn Châu trắng bệch, thất thần buông tay tôi ra.
Rõ ràng tôi cố đẩy đi… khi thấy ánh mắt như mất hết hy vọng, ngực tôi lại nghẹn lại.
Con người thật sự quá mâu thuẫn… phải không?
12
Đêm khuya, Giang Diễn Châu quay lại.
Người nồng nặc mùi rượu, cả người mang theo vẻ uể oải, suy sụp.
“Kim Nguyệt, thật sự không buông bỏ em… đừng đến với Dư Dịch, xin em…”
Từng câu van xin vang bên tai khiến tim tôi co thắt lại.
Nhìn dáng vẻ ấy đau lòng đến tuyệt vọng, tôi cũng nghẹn cứng cổ họng, khó thở vô cùng.
Nhưng… tôi có thể gì đây?
Tôi vĩnh viễn không thể trở thành kiểu con dâu trong lòng mẹ mong muốn.
Tôi chỉ có thể nhẫn tâm :
“Giang Diễn Châu, đi đi, đừng tìm em nữa.”
Nói xong tôi quay người bước vào nhà, lại bị ôm chặt từ phía sau.
Tôi định giãy ra, khi những giọt nước mắt nóng rực của rơi xuống vai tôi… tôi đã buông xuôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Diễn Châu khóc.
Anh từng gặp tai nạn xe, chân phải bị vật nhọn xuyên qua máu gần như chảy cạn… mà một giọt nước mắt cũng không rơi.
Vậy mà giờ đây… lại khóc đau lòng đến .
Tôi đứng đơ tại chỗ, không biết nên gì.
Anh nghẹn ngào cầu xin:
“Kim Nguyệt, tại sao em không chịu quay đầu lại lấy một lần?”
“Anh em đến , em thật sự không cảm nhận sao?”
Tôi lặng lẽ đáp:
“Trước giờ em luôn nghĩ… tốt với em là vì xem em như người thay thế thôi…”
Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều, đến mức áo ngủ của tôi cũng ướt đẫm.
“Anh chưa bao giờ xem em là ai khác. Kim Nguyệt, em là duy nhất trên thế giới này.”
“Bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cũng chỉ mình em.”
Giọng lúc này như một cún con bị bỏ rơi:
“Anh xin em, đừng đẩy ra nữa.”
“Em thương một chút thôi cũng , cho một chút cảm cũng … thật sự không tham lam.”
Người đàn ông cao ngạo từng hàng vạn người ngưỡng mộ, giờ đây lại hạ mình đến mức này… chỉ để đổi lấy một chút thương từ tôi.
Tôi không thể không rung .
Cánh cửa lòng tưởng đã đóng chặt, đang dần bị mở ra từng chút một.
Anh tủi thân đến cực độ, sụt sùi:
“Anh không hiểu… Dư Dịch rốt cuộc có gì hơn chứ?”
“Tại sao em lại ta đến , đến mức phải đi tìm bản sao của ta?”
Tôi sững người, hoàn toàn không hiểu vì sao lại bị kéo vào mớ ‘thế thân văn’.
“Thế thân gì cơ?”
Anh liệt kê từng cái tên như đọc thực đơn:
“Chu Thành, Trần Đình Nghị, Lục Phi, Văn Kha Nhiên, Tần Dự.”
Thật ra nếu không nhắc, tôi cũng chẳng nhớ nổi tên mấy người cũ.
Có một thời gian tôi khá rảnh, chỉ đơn giản là tìm mấy đẹp trai hẹn hò cho vui mắt, thời gian.
Chẳng gì quá giới hạn — cùng lắm là ăn vài bữa cơm, xem vài bộ phim.
Mỗi mối quan hệ đều không kéo dài, chia tay xong cũng chẳng nghĩ tới nữa.
Tôi nghiêm túc nghĩ lại gương mặt họ, rồi bất lực :
“Có khi đơn giản là em thích một kiểu đàn ông giống nhau thôi thì sao?”
“Em sớm đã không còn Dư Dịch nữa, gì có chuyện tìm người thay thế?”
Ban đầu tôi chỉ muốn giải thích vụ ‘thế thân’.
Nhưng lại lỡ miệng ra câu “em sớm đã không còn Dư Dịch”.
Giang Diễn Châu lập tức nắm lấy trọng điểm:
“Không phải vì Dư Dịch nên em không muốn quay về với ? Vậy là vì điều gì?”
Có thể là do nước mắt khiến tôi mềm lòng.
Cũng có thể là do cảm chân thành của quá đỗi mãnh liệt.
Tôi không thể tiếp tục lừa dối nữa.
Tôi muốn cho cả hai thêm một cơ hội.
Vì , tôi thật:
“Mẹ rất ghét em. Hôm nay em, sẵn sàng vì em mà cắt đứt quan hệ với bà ấy.”
“Nhưng nếu sau này không em nữa, hối hận, rồi quay lại cùng bà ấy đứng chung một chiến tuyến để ức hiếp em… thì em biết sao?”
Giang Diễn Châu không do dự:
“Không có chuyện đó đâu! Anh sẽ không ngừng em, và sẽ không bao giờ tổn thương em!”
Tôi gượng:
“Anh cứ coi như em nhát gan, không có cảm giác an toàn đi.”
Anh không tiếp tục giải thích nữa.
Bởi vì biết, lời … rất khó khiến người ta tin hoàn toàn.
Vì , một tuần sau, đưa tôi một bản chuyển nhượng cổ phần.
“Em sợ thay đổi, tiền thì không.”
“Anh chuyển 5% cổ phần cho em. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn có tiền bên mình.”
“Như , có khiến em thấy yên tâm hơn chút nào không?”
Bạn thấy sao?