Vì tiền, tôi leo lên giường của ông trùm giới thượng lưu Bắc Kinh – Lệ Trạch Mộc.
Hơn một nghìn đêm, ta tìm đủ mọi trò lăn lộn với tôi.
Sau này, bạch nguyệt quang của trở về nước, tôi lặng lẽ mang theo đứa bé trong bụng bỏ trốn.
Tưởng rằng từ đó sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Năm năm sau, giáo mầm non gọi điện thông báo con tôi mất tích.
Tôi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy trước cửa nhà mình có hai bóng người, một lớn một nhỏ.
Con tôi đang ngậm kẹo mút, líu lưỡi :
“Mẹ ơi, đẹp trai này ấy là ba con, chẳng phải mẹ bảo ba con chết rồi sao?”
“…”
Tối hôm đó, người đàn ông đè tôi xuống giường, lặp đi lặp lại câu hỏi:
“Em , rốt cuộc ai chết rồi?”
“Em sai rồi, là em, em sắp chết rồi…”
1
Nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay, tôi bần thần hồi lâu không biết phải gì.
Tôi hỏi bác sĩ:
“Tôi thực sự mang thai sao?”
“Đúng , đã hai tháng rồi.”
Hai tháng…
Chắc chắn là lần đó trong xe.
Hôm đó trời mưa, tôi quên mang ô, đồng nghiệp nam trong công ty tốt bụng lái xe đưa tôi về nhà.
Lúc tôi xuống xe, cờ gặp Lệ Trạch Mộc vừa đi công tác trở về.
Anh ta vốn đã lạnh lùng nghiêm nghị, luôn toát lên vẻ khiến người khác không dám lại gần.
Nhưng đêm đó, vẻ mặt ta còn âm trầm đáng sợ hơn.
Anh ta mạnh tay kéo tôi lên xe, trước mặt đồng nghiệp nam hôn tôi thật sâu, thật mãnh liệt.
“Hạ Vãn Lục, tôi chưa chết mà em đã vội vàng tìm người khác sao?
“Thế nào, tôi không em hài lòng à?”
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng đưa tay bịt miệng ta:
“Đừng nữa.”
Nhưng ánh mắt ta dừng lại ở chiếc áo sơ mi mỏng manh bị mưa ướt, trở nên ngày càng sâu thẳm.
Đêm đó, tôi bị hành hạ đến nửa đêm.
Khi xuống xe, chân tôi còn run rẩy, mềm nhũn.
Cuối cùng, ta bế tôi lên lầu.
Ba năm qua, tôi luôn biết thân phận của mình.
Vị trí “bà Lệ” chắc chắn không bao giờ thuộc về tôi.
Tôi cũng chưa từng mơ tưởng.
Nhưng không ngờ, cẩn thận đến mức nào, tôi vẫn không tránh chuyện này.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, tôi nhận điện thoại của Lệ Trạch Mộc.
“Em đi đâu ?”
Theo bản năng, tôi dối:
“Đi mua sắm, tìm quà sinh nhật cho .”
Đầu dây bên kia, ta khẽ :
“Lại là cà vạt? Hạ Vãn Lục, em không thể nghĩ ra gì mới mẻ hơn sao?”
Tôi hít sâu một hơi, hỏi lại:
“Vậy… muốn quà gì?”
Cúp máy, mấy tấm ảnh nội y ta gửi qua, tôi suýt nữa thì nghẹt thở.
Kiểu dáng táo bạo thế này…
Nếu tôi mặc vào, chắc không toàn mạng.
Cuối cùng, tôi không mua món quà ta mong đợi.
Nếu ta không thích cà vạt, tôi chọn một chiếc thắt lưng.
Dù sao, cũng là tiêu tiền của ta.
2
Về đến nhà, ta vẫn chưa về.
Hôm nay là sinh nhật ta.
Bình thường, ta đều tổ chức với hội thân.
Nghĩ rằng tối nay ta lại về muộn, tôi ăn tối một mình, sau đó đi tắm và chuẩn bị ngủ sớm.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã bị ai đó từ phía sau ôm chặt lấy.
Cơ thể tôi cứng đờ.
Nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tôi mới thả lỏng.
Lệ Trạch Mộc cúi đầu áp sát vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng khiến tôi rùng mình.
Lạ thật, hôm nay sao ta về sớm ?
Dường như nhận ra tôi đang phân tâm, ta bất ngờ cắn mạnh một cái.
“A đau…”
Người này là chó sao?
Nhưng tôi không dám nổi giận, chỉ yếu ớt kêu lên:
“Đau quá…”
“Đau cũng phải chịu.”
Vừa , ta bế tôi lên và nhanh chóng ném xuống giường.
Ba năm qua, trên giường ta chưa từng dịu dàng.
Tối nay cũng chẳng khác.
Chiếc áo choàng ngủ bị lột ra, tôi đang đắm chìm trong cảm thì nghe ta hỏi:
“Quà sinh nhật của tôi đâu?”
Tôi chỉ tay về phía tủ đầu giường.
Sau khi mở ra, Lệ Trạch Mộc thấy chiếc hộp đựng thắt lưng, bật khẽ.
Anh ta nhướng mày, nở nụ đầy ẩn ý:
“Sao? Muốn dùng nó để trói tôi lại à?”
Nhìn gương mặt lạnh lùng của ta, tôi theo phản xạ lắc đầu.
Tôi nào dám chứ?
Tôi là ai cơ chứ?
Chỉ là người không thể công khai mà thôi.
“Biết là tốt.”
Nói xong, Lệ Trạch Mộc cầm thắt lưng, nhanh chóng trói hai tay tôi lại.
Chiếc da thô ráp siết chặt tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng khó chịu hơn cả là sự xấu hổ với chính dáng vẻ của mình lúc này.
“Lệ thiếu, đừng mà—”
Lời còn chưa hết, môi đã bị ta chiếm lấy.
Anh ta luôn như .
Ngoài thương trường, quyết đoán và đáng sợ.
Trên giường, bá đạo và cứng rắn, luôn khiến tôi khóc không thành tiếng.
Đêm đó, đến mức cổ họng tôi khản đặc, không nổi thêm lời nào.
Khi ta rời khỏi giường, tôi mới nhận ra, lưng ta đã đầy dấu vết bị tôi cào xước.
Sau khi tắm xong, ta kéo tôi vào lòng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Còn tôi, cả đêm trằn trọc không sao chợp mắt.
3
Tôi và Lệ Trạch Mộc lần đầu gặp nhau là ba năm trước.
Khi đó, ta tài trợ trường tôi xây hai tòa nhà giảng dạy.
Hôm khánh thành, ta mời đến cắt băng.
Tôi lễ tân bán thời gian hôm đó.
Vì mất tập trung, tôi vô đổ rượu champagne lên người ta.
Gương mặt lãnh đạo trường lập tức biến sắc, bắt tôi nhanh chóng xin lỗi.
Sau khi xuống sân khấu, tôi mới biết từ miệng các đàn chị rằng mình vừa đắc tội với nhân vật đáng gờm thế nào.
Lệ Trạch Mộc, người giàu nhất Bắc Kinh, chỉ cần ta hắt hơi, cả thành phố cũng chao đảo.
Sau buổi lễ, tôi vội vã đuổi theo xe của ta ở cổng trường.
Anh ta ngồi trong xe, đeo kính râm, vẻ mặt không lộ chút cảm .
Tôi cẩn thận giải thích:
“Lệ thiếu, thật xin lỗi vì đã bẩn áo của . Anh có thể cho tôi biết thương hiệu không?
Tôi sẽ mua một chiếc mới đền cho .”
Nói xong, trợ lý của ta bật .
“Cô này, có biết áo của Lệ thiếu bao nhiêu tiền không?”
Trợ lý ra một con số trên trời, rồi còn bổ sung:
“Hơn nữa, vest của ấy đều là hàng thủ công đặt riêng từ Ý, không có bán bên ngoài đâu.”
Lúc đó, tôi chỉ muốn có cái lỗ nào để chui xuống vì sự ngây thơ và thiếu hiểu biết của mình.
Trong khi tôi đang ngượng ngùng, Lệ Trạch Mộc tháo chiếc áo khoác ra, rồi nhàn nhạt :
“Bẩn rồi thì vứt đi.”
Kính xe đóng lại ngay trước mặt tôi, như thể khép lại cánh cửa ngăn cách giữa hai thế giới khác biệt.
Tôi cứ nghĩ, cuộc gặp gỡ với người như ta chỉ đến đó là chấm hết.
Ai ngờ, vài tháng sau, mẹ tôi tái phát bệnh nặng, cần gấp một số tiền lớn để phẫu thuật.
Người thân trong gia đình đã vay mượn hết từ lâu.
Trường học cũng giúp tôi không ít lần.
Lần này, tôi gần như rơi vào đường cùng.
Nhìn mẹ đau đớn nằm trên giường, tôi cắn răng, một mình lao thẳng đến trụ sở tập đoàn Lệ Thị.
Không hiểu vì sao, ta lại đồng ý gặp tôi.
Khi trợ lý dẫn tôi lên văn phòng, Lệ Trạch Mộc đang ngồi sau chiếc bàn việc rộng lớn, sang trọng, hai chân bắt chéo.
Nghe tôi trình bày lý do, ta tôi qua làn khói thuốc mỏng, rồi thâm thúy hỏi:
“Muốn tôi giúp, Hạ, định lấy gì để đổi?”
“Tôi có thể viết giấy nợ, lãi suất để quyết định. Sau này tốt nghiệp đi , tôi nhất định trả đủ cả vốn lẫn lời.”
Nhưng ta chỉ .
Ánh mắt nóng bỏng của ta từ từ lướt qua tôi, như muốn thăm dò từng inch cơ thể.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng ta lên tiếng:
“Tiền tôi không thiếu. Nhưng tôi muốn gì, Hạ thông minh, thử đoán xem.”
Nói xong, tôi bị đuổi ra ngoài.
Trước khi rời đi, trợ lý của ta đưa tôi một tờ giấy ghi địa chỉ.
“Tám giờ tối nay, đến đúng giờ. Lệ thiếu đã , quá giờ thì thôi.”
Ở tuổi 22, tôi ngoài thân thể sạch sẽ này, chẳng còn gì cả.
Đêm đó, tôi mặc chiếc váy ngủ ren trắng, bước lên giường ta.
Chiếc váy ngủ bị ta xé toạc, cùng với đó, lòng tự tôn nhỏ bé của tôi cũng bị nghiền nát.
Cuộc sống như thế kéo dài suốt ba năm.
Chúng tôi thỏa thuận, tôi sẽ ở bên ta năm năm.
Trong năm năm đó, tôi phải nghe theo mọi cầu của ta, không từ chối.
Hết thời hạn, ta sẽ trả lại tự do cho tôi.
Nhưng mẹ tôi không chờ đến ngày đó.
Năm thứ hai tôi ở bên Lệ Trạch Mộc, mẹ tôi qua đời.
Cũng may bà không biết, đứa con mà bà tự hào nhất, đã phải bán đi thân xác của mình vì tiền.
Bạn thấy sao?