6
Trời tối mịt, tôi mới dám quay về nhà xem hình.
Nhưng mẹ không còn ở đó nữa.
Tôi lén tìm gặp bác Vương hàng xóm hỏi thăm. Bác , sau khi tôi chạy, mẹ cũng cố gượng đứng dậy rồi bỏ đi.
Còn đi đâu thì không ai biết.
Bác Vương cũng từng là người bị đem đi “cầm”, giờ sống rất khổ sở. Bác thở dài, khuyên tôi bằng giọng đầy cảm thông:
“Mẹ con chắc là đi thai rồi. Nếu gặp lại bà, con nhắn giúp bác một câu: đừng buồn nữa, đứa nhỏ ấy là con nhà người ta, sinh ra cũng chẳng sống đâu…”
Tôi chỉ biết gật đầu, cắn răng quay về nhà.
Tôi không biết em bị bán cho nhà nào, dù có bị đánh cỡ nào, tôi cũng phải tìm cách moi thông tin ra.
Ba vừa thấy tôi là định giơ tay đánh.
Nhưng ông nội — người ít nhất nhà — đứng chắn lại, trầm giọng bảo:
“Thôi đi… trong nhà giờ còn mỗi nó việc, đánh chết thì lấy ai ?”
Ba tôi nghe mới chịu dừng tay.
Bà nội tôi vẫn không chịu buông tha. Bà cố ý cho tôi ăn bánh bao ôi thiu, đổ nước rửa máng lợn vào bát canh của tôi, thậm chí còn giấu kim vào khăn mặt tôi.
“Mày sao không chết đi cùng con mẹ lăng loàn của mày cho rồi?!”
Vì chuyện của mẹ mà cả làng ai cũng bàn tán, mà cả tôi đang định cưới chê gia đình tôi lục đục, đã đi thai, hủy hôn luôn. Tiền đã đưa cho nhà họ Lương cũng phải trả lại.
Bà nội đổ hết tội lên đầu mẹ, rồi trút giận lên tôi.
Tôi không một lời, nhẫn nhịn suốt hơn một tháng bị đánh, cuối cùng cũng điều tra nơi em bị bán.
Hôm đó, tôi chuẩn bị gói ghém đồ đạc, định lén bỏ nhà đi tìm em .
Thì mẹ — Hà Tú Nhi — quay về.
7
“Ông nó, tôi về rồi đây.”
Mẹ rạng rỡ, đặt túi đồ lên bàn, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp, thái rau, nấu cơm.
Tóc bà chải chuốt gọn gàng, quần áo thì mới tinh, mặt còn trang điểm son phấn, môi đỏ rực như thiếu nữ chưa chồng.
Dáng vẻ này hoàn toàn trái ngược với dáng mẹ bị đánh nằm bẹp trên đất cách đây không lâu. Giống như hai con người khác nhau .
Đặc biệt là… mẹ cư xử cứ như bị mất trí nhớ. Bà vừa vừa việc, tay chân nhẹ nhàng, gương mặt tươi tỉnh — trông thật kỳ lạ.
Ngay cả ba tôi cũng có vẻ hoảng sợ. Ông lắp bắp hỏi:
“Bà… bà không phải đi thai rồi sao?! Sao… sao không …”
Tôi xuống — quả nhiên, tứ chi mẹ vẫn thon thả, bụng lại phình to hơn trước, nhọn hẳn lên.
Mẹ vuốt ve bụng mình, khúc khích rồi vỗ nhẹ vào ngực ba:
“Ông nó, gì kỳ ? Phá thai gì chứ? Đây là cháu đích tôn nhà họ Điền đó, sao tôi nỡ bỏ ?”
Mặt ba tái xanh lại:
“Cái gì mà họ Điền?! Rõ ràng là con nhà họ Lương…”
Mẹ bỗng lên lớn, tiếng vang vọng cả nhà, nghe mà rợn người.
Bỗng ngoài cửa có tiếng mạnh “rầm” một cái, tôi chạy ra thì thấy ông nội ngã quỵ ở cổng, tay chống gậy run lẩy bẩy chỉ vào mẹ tôi, kinh hoàng :
“Mau! Mau gọi bà thầy cúng đến! Nó… nó không phải là người đâu!!”
8
Theo lời ông nội kể, mấy hôm trước, ông nghe người làng rằng mẹ tôi — Hà Tú Nhi — chảy rất nhiều máu rồi chạy khỏi nhà họ Lương.
Có người thấy bà mua thuốc ở trạm y tế xã. Nhưng vì cái thai quá lớn, không , bà chảy máu nhiều quá, gục chết bên sông.
Nói cách khác — người đang đứng trong nhà tôi bây giờ, không phải là mẹ tôi nữa.
Tôi thầm nghĩ, chẳng trách bà như biến thành người khác.
Tôi nhớ rõ, trước đây mẹ tôi chưa từng dám lớn tiếng với ông bà nội.
Vậy mà giờ đây, bà chống nạnh mắng bà nội lười biếng, còn ba thằng cháu trai đã không học hành, sao còn chưa đem “cầm” lấy tiền?!
Bà nội nuốt khan, níu tay áo bà thầy cúng Vương, van nài:
“Chị mau giúp tôi đuổi cái thứ kia đi! Ghê rợn lắm rồi!”
Nhưng bà Vương cứ đi vòng quanh mãi, cuối cùng chỉ lắc đầu:
“Không đúng lắm, bà Điền à… Nhà bà chẳng có gì cả…”
Ông nội ngừng hút thuốc lào, rõ ràng không tin lời bà Vương:
“Chị lại đi! Nhìn kỹ lại đi!”
Bà Vương có vẻ bực bội, vẫn suy nghĩ một lát, sau đó hạ giọng đầy thần bí:
“Có khi… thứ kia đạo hạnh quá cao, tôi không đủ sức với tới…”
Ba tôi đập mạnh tay xuống bàn quát lớn:
“Đạo hạnh cái gì?! Con đàn bà rách nát đó thì có đạo hạnh gì chứ?! Tao không tin là không đuổi nó!”
Bà Vương hậm hực bỏ đi.
Ba tôi lập tức đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà, cả người lẫn túi đồ bị đá ra ngoài.
Trước khi đi ngủ, ông ta còn đẩy tôi ra ngoài cổng dặn:
“Nếu mẹ mày có gì quái dị thì lập tức chạy vào gọi lớn, nghe chưa?!”
Bạn thấy sao?