Lúc này đây, một trẻ tuổi với dung mạo xinh đẹp như tiên gương mặt lạnh lùng và đôi mắt tràn đầy sát khí đang đứng trước cửa phòng bảo vệ.
Người phụ nữ này chính là Nam Cung Yến - tổng giám đốc của tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, nữ thần trong lòng đàn ông khắp tập đoàn, xưng tụng làmỹ nhân lạnh lùng Nam Hải.
“Tổng giám đốc Nam Cung, tôi phải đi việc đây, tôi không thân thiết gì với ta đâu”, thấy khí chất mạnh mẽ của Nam Cung Yến, Hồ Đại Quân lập tức co giò chuồn thẳng.
Khi rời khỏi phòng bảo vệ, ta còn Trần Triệu Dương bằng ánh mắt vĩnh biệt.
Từ biểu cảm của Nam Cung Yến, không khó để ra, ấy đã nghe thấy hết những lời Trần Triệu Dương vừa .
Trần Triệu Dương dám bảo ấy bị rối loạn nội tiết tố, thiếu hơi đàn ông.
Đúng là tự tìm chỗ chết!
“Tổng giám đốc Nam Cung, cũng thấy rồi đấy, dạng bảo vệ không coi cấp trên ra gì như cậu ta đáng ra nên đuổi ra ngoài, đồng thời tôi đề nghị, đuổi việc luôn cả người sắp xếp cậu ta vào đây”.
Dương Lệ đứng bên cạnh Nam Cung Yến tức giận .
Thực ra trong lòng ấy đang rất vui khi ta gặp họa.
Dương Lệ cho rằng Trần Triệu Dương dám Nam Cung Yến như thế chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Nghĩ tới việc sắp không phải thấy tên lưu manh phiền phức này, chỉ muốn thật to.
Trần Triệu Dương cảm thấy Dương Lệ đúng là mưu đồ thâm độc, ấy thậm chí muốn đuổi việc cả người đã sắp xếp vào đây, đúng là quá độc ác luôn.
Nhưng Trần Triệu Dương cảm thấy ấy không đâu.
Bởi vì người đã sắp xếp ta vào đây, không thể nào bị đuổi việc .
“Đội trưởng Dương, tôi cảm thấy tổng giám đốc Nam Cung sẽ không đuổi việc nhân viên xuất sắc như chúng tôi đâu”, Trần Triệu Dương mỉm .
“Xí, cậu mà đòi nhân viên xuất sắc, cậu có cần thể diện nữa không hả?”, Dương Lệ sầm mặt mắng chửi.
“Đội trưởng Dương, tôi biết vẫn luôn ghen ghét những nhân viên xuất sắc và có năng lực như tôi. Cô sợ tôi sẽ thay thế . Nhưng yên tâm đi, tôi không dự định ngồi vào vị trí của , sau này cũng không cần ghen ghét hay bôi nhọ tôi nữa”.
“Ai ghen ghét cậu? Ai bôi nhọ cậu?”
Dương Lệ xong có phần kích , bước tới trước, giận dữ : “Họ Trần kia, cậu có tin tôi cậu luôn không?”
“Đội trưởng Dương, xem ra vô cùng đố kỵ với năng lực của tôi, còn muốn người diệt khẩu nữa!”
“Cậu... cái đồ khốn kiếp này!”
Dương Lệ tức đến mức muốn ra tay luôn.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, Nam Cung Yến nghiến răng . . Bạ𝒏 đa𝒏g đọc t𝗿uyệ𝒏 tại — 𝑇𝗿𝑼𝓶t𝗿uyệ 𝒏﹒V𝒏 —
Sau đó, lườm Trần Triệu Dương một cái, chỉ vào ta, lạnh lùng : “Anh, đi theo tôi!”
Nói xong quay người sải bước rời khỏi đó.
Trần Triệu Dương sải bước ngay sau lưng Nam Cung Yến, khi đi ngang qua Dương Lệ, ta không quên mỉm : “Đội trưởng Dương, thấy chưa, tổng giám đốc Nam Cung có con mắt tinh đời lắm, có việc cần tôi nè!”
“Cậu...”
Dương Lệ tức tới mức cạn lời.
“Tổng giám đốc Nam Cung, bảo tôi đi theo , có phải chuẩn bị nhờ tôi theo đi việc không? Làm việc công, hay việc tư ? Nhưng phải trước nha, dạng đàn ông tốt đẹp tuyệt vời như tôi tuyệt đối không chấp nhận quy tắc ngầm hay việc riêng tư đâu nhé”.
“Làm việc công!”
Nam Cung Yến quăng lại một câu rồi bỏ đi nhanh hơn.
Dương Lệ thấy Trần Triệu Dương bỏ đi mà nghiến răng kèn kẹt: “Tổng giám đốc Nam Cung chắc chắn dẫn thằng cha người ta tức xì khói này đi người diệt khẩu rồi, chắc chắn là rồi!”
...
“Vợ ơi, em dẫn đi đâu thế? Có phải em nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị đi đăng ký kết hôn cùng không?”
Ra tới bãi đỗ xe, Trần Triệu Dương ha hả và hỏi.
Nam Cung Yến dừng chân ngay trước một chiếc BMW, trong ánh mắt cuồn cuộn lửa giận: “Họ Trần kia, tôi đã với bao nhiêu lần rồi, không gọi tôi như thế. Anh còn gọi tôi như thế nữa, tôi chém chết ”.
“Vâng thưa vợ!”
Trần Triệu Dương mỉm .
“Á!”
Nam Cung Yến thấy dáng vẻ cợt nhả của người nào đó mà hét ầm lên một tiếng, sau đó như người phát cuồng : “Ông nội ơi, rốt cuộc ông bị sao mà cứ bắt cháu phải kết hôn với dạng người này . Trời ơi!”
Nam Cung Yến người đàn ông cà lơ phất phơ mặc bộ đồ bảo vệ lỏng lẻo trước mặt mình mà vô cùng muốn nổi khùng. Dạng đàn ông này, bình thường còn chẳng thèm thẳng.
Thế mà ông nội của lại bắt phải kết hôn cùng ta.
“Vợ ơi, em chấp nhận số phận đi!”, Trần Triệu Dương mỉm và : “Hầy... ai bảo ông nội em ưng bụng với tài hoa của , cứ cầu xin , muốn lấy em, sau cùng ông cụ khẩn khoản cầu xin quá, chỉ có thể đồng ý thôi”.
Nam Cung Yến dáng vẻ thở ngắn than dài của Trần Triệu Dương mà thấy cơ mặt mình co giật.
Cô muốn chết rồi đây!
“Thực ra cũng không cam tâm nguyện lắm, không còn cách nào khác”, Trần Triệu Dương tỏ ra bất đắc dĩ.
Vẻ bất đắc dĩ của Trần Triệu Dương là thật, vốn dĩ không muốn nhận nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung Yến đâu, chỉ là nợ ông già nào đó quá nhiều, sau cùng đành phải đồng ý. Đương nhiên để tiếp cận người phụ nữ mà không vật sống nào dám lại gần như Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương cũng chỉ có thể dùng đến cách thức hơi khác thường một chút.
“Họ Trần kia, có phải thực sự muốn kết hôn cùng tôi không?”, Nam Cung Yến chằm chằm vào Trần Triệu Dương rồi hỏi.
“Ừm!”, Trần Triệu Dương gật đầu rất nghiêm túc: “Mặc dù em lạnh như cục băng , cái xinh đẹp. Kết hôn với em, vẫn miễn cưỡng chấp nhận ”.
Nghe thấy câu này, Nam Cung Yến sắp nổ tung luôn, may mà cố nén lửa giận.
“Được, hôm nay theo tôi một việc. Nếu tốt, tôi sẽ đăng ký kết hôn với ”, Nam Cung Yến cắn đôi môi đỏ mọng như đào: “Nếu không tốt, sau này phải biến mất khỏi tầm mắt của tôi mãi mãi. Thế nào hả?”
“Không thành vấn đề!”, Trần Triệu Dương đồng ý rất hào sảng: “Vợ đã dặn, chắc chắn sẽ thỏa đáng!”
“Lên xe đi!”
Nam Cung Yến không nhiều, mở cửa xe.
“Vợ ơi, em bảo đi chuyện gì ?”
Trần Triệu Dương vừa ngồi lên xe đã hỏi ngay.
“Theo tôi đi thu hồi một khoản nợ. Nếu đòi về, tôi sẽ đăng ký kết hôn với ”, Nam Cung Yến .
Nói xong, Nam Cung Yến khởi xe, lái tới mục tiêu của mình.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Nam Cung Yến dẫn theo Trần Triệu Dương xuất hiện trước cửa một phòng karaoke.
Bây giờ đang là giữa trưa, phòng karaoke này chưa mở cửa kinh doanh.
Nam Cung Yến cũng không cần quan tâm nhiều, đẩy cánh cửa khép hờ, dẫn Trần Triệu Dương đi vào bên trong.
“Này, hai người cái gì hả? Chúng tôi vẫn chưa mở cửa mà!”
Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương vừa bước vào sảnh lớn của quán karaoke này đã có một giọng thô lỗ vang lên ngay bên cạnh.
Nam Cung Yến về phía phát ra âm thanh. Cô thấy mười mấy người đàn ông lực lưỡng vừa hút thuốc vừa chơi đấu địa chủ, mà người gọi họ chính là một người đàn ông xăm hình đầu hổ trên cánh tay.
Người đàn ông đầu hổ hô lên một tiếng, mười mấy người đàn ông kia cũng dừng hết tác trên tay, đứng dậy về phía này.
Nhìn thấy huống này, sắc mặt Nam Cung Yến thoáng thay đổi, vẫn giữ vẻ trấn tĩnh: “Tôi đến tìm Hồ Tuấn Kiệt, tôi có hẹn trước!”
“Ồ, đi theo tôi!”
Người đàn ông xăm đầu hổ kia với Nam Cung Yến.
Sau đó hắn ta dẫn Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương đi lên tầng.
Khi hai người đi lên tầng, mười mấy gã đàn ông lực lưỡng trong sảnh cũng bỏ hết đồ đạc trên tay, đi theo phía sau.
“Vợ ơi, mấy người này hung thần ác sát ghê, hình như không phải dạng hiền lành gì”.
Trần Triệu Dương thì thầm hỏi.
Nam Cung Yến nghiến răng đáp lại: “Tôi cũng không ngại với , cả của họ là một nhân vật đáng gờm, chính gã nợ tiền của công ty chúng ta, lát nữa phải đòi tiền gã. Nếu sợ thì có thể nhận thua ngay bây giờ, chúng ta lập tức quay đầu bỏ đi”.
“Khà khà!”, Trần Triệu Dương bỗng bật : “Không phải chỉ là đòi nợ thôi mà, còn tưởng là chuyện to tát cỡ nào. Chuyện này còn không đơn giản quá sao? Vợ ơi, em chuẩn bị sẵn sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với thôi”.
“Anh chắc chắn là chuyện này rất đơn giản?”, Nam Cung Yến nhắc nhở thêm lần nữa.
“Đơn giản mà!”, Trần Triệu Dương đáp.
“Hừ, không chém gió thì chết chắc?”
Sau cùng Nam Cung Yến chỉ hừ một tiếng.
Cô biết đối phương là dạng người gì, chuyện này tuyệt đối không đơn giản đâu.
Cũng chính vì không đơn giản nên Nam Cung Yến mới bảo Trần Triệu Dương , muốn để Trần Triệu Dương biết khó mà tự rút lui. --------------------
Bạn thấy sao?