4
Tốt thật đấy, điện thoại dí sát cả vào mặt tôi luôn rồi.
Tôi lùi về sau nửa bước, vừa hay nghe cậu ta một câu khiến tôi muốn ngã quỵ: “Em còn bảo, mấy khoản này sau khi tụi mình kết hôn sẽ tính là sính lễ.”
Hả???
Biểu cảm hiện tại của tôi chắc hệt như cái meme da đen ngơ ngác.
Phương Cẩm Cẩm lập tức khẩy: “Xu Nhược Nhược, đến cái lý do lừa tiền như mà cậu cũng dám ra à?”
Tôi càng im lặng hơn.
Cúi đầu kỹ lại lịch sử chuyển khoản và đoạn chat trên điện thoại. Ảnh đúng là ảnh của tôi, nội dung… chắc chắn không phải tôi .
Tổng cộng bốn lần chuyển khoản, mỗi lần đúng 5 nghìn tệ.
Xem xong tôi sang cậu con trai nhà hiệu trưởng — thật sự, trông cũng đẹp trai phết, da trắng, nét mặt tinh xảo, lông mi dài cong vút. Quan trọng là gương mặt baby đến mức như học sinh tiểu học mặc đồ đại học.
Tôi không tài nào hiểu nổi, một người như sao lại có thể dễ dàng chuyển từng ấy tiền cho người khác?
Không lẽ… nhan sắc là cái giá phải trả cho chỉ số IQ?
Vậy thì… sao cậu ta đỗ đại học?
Tôi nghiêm túc hỏi: “Anh… rất nhiều tiền à?”
Vừa dứt lời tôi đã thấy bản thân hơi ngu — con trai hiệu trưởng, không có tiền mới lạ.
Nghe thấy , cậu ta lập tức cảnh giác tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Em hỏi gì? Đừng bảo lại định lừa tôi tiếp nhé?”
Đúng lúc đó, Phương Cẩm Cẩm lại nhảy ra thêm một dao chí mạng: “Thế mà cậu còn không ra à? Rõ ràng là ta thấy cậu dễ lừa, nên định tiếp tục moi tiền từ cậu đó.”
Tôi thật sự… hết chịu nổi.
Cái con nhỏ này không chuyện là sẽ chết à?
Tôi nổi điên, quay sang quát thẳng mặt ta: “Phương Cẩm Cẩm, mày có bệnh à? Không vô ăn cơm mà cứ đứng đây hóng chuyện gì?”
Phương Cẩm Cẩm thấy tôi nổi giận lại càng rạng rỡ: “Giận rồi à? Có phải vì tôi hỏng kế hoạch lừa tiền của cậu không?”
“Cậu chuyện khó nghe vừa thôi. Bạn trai tôi chuyển khoản cho tôi, gửi tiền mừng tuổi thì là lừa tiền à? Chính cậu cũng khoe khoang suốt ngày có người chuyển bao lì xì to cho mình đấy thôi?”
Tôi lười đôi co tiếp, ta cứ tưởng mình là trung tâm vũ trụ á.
Mặt Phương Cẩm Cẩm hơi sượng lại, vẫn cứng họng: “Thì tôi cũng đâu bằng cậu.”
Tôi không nể nang gì nữa, thẳng mặt đáp luôn: “Chuẩn rồi. Người ta lưu tên cậu là ‘dự bị’, còn tôi lưu là ‘ trai’ cơ mà.”
Con trai hiệu trưởng nghe đến đây, mắt lập tức sáng rực như đèn pin, ngay sau đó lại ảm đạm hẳn đi, ánh mắt như cún con bị bỏ rơi:
“Em… em không phải lại đang muốn lừa tôi nữa đấy chứ?”
Cái vẻ mặt đó, không khác gì một cún đáng thương đang run rẩy vì bị chủ mắng oan.
Tôi thẳng vào mắt cậu ta, dứt khoát đáp: “Dĩ nhiên là không!”
Nói xong liền kéo tay cậu ta đi.
Cậu ta vừa đi vừa hoảng: “Em định đưa tôi đi đâu thế?”
“Tới đồn cảnh sát!”
5
Tới đồn công an trình bày rõ hình, cảnh sát số tiền hai vạn tệ đã thuộc dạng lừa đảo với số tiền lớn, nên rất nhanh đã lập án.
Thì ra con trai hiệu trưởng tên là Lạnh Nghiễn Thư. Trước đây từng gặp tôi một lần, sau đó vì muốn liên lạc nên lên “tường tỏ ” của trường tìm thông tin, ai ngờ lại bị kẻ lừa đảo nhắm trúng.
Sau khi nộp đầy đủ lịch sử chuyển khoản và đoạn chat, tôi nhận giấy xác nhận lập án.
Lạnh Nghiễn Thư sau khi biết mình bị lừa, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Cũng có thể vì cảnh sát lúc nãy có một câu khiến cậu ta tổn thương sâu sắc: “Nhìn cậu cũng sáng sủa lanh lợi mà, sao lại dễ dàng chuyển nhiều tiền như thế cho người ta?”
Cậu ta đỏ bừng cả mặt, như thể sắp bốc hơi lên trời vì xấu hổ.
Ra khỏi đồn, cậu ta cứ lấp lửng mãi, như muốn gì đó lại không thốt ra nổi.
Tôi rốt cuộc không nhịn nữa, liền hỏi: “Anh có gì muốn à?”
Cậu ta dùng đôi mắt trong veo tôi, im lặng rất lâu mới ấp úng hỏi: “Em lại lừa đúng không?”
Tôi: ???
“Lúc nào tôi lừa chứ?”
Người lừa là cái đứa dùng ảnh tôi đi đương qua mạng đó!
“Nhưng… lúc nãy em với người ta là là trai em.” Cậu ta mím môi, nhỏ giọng bổ sung, “Còn lúc hỏi em có phải lại đang lừa không, em bảo: ‘Dĩ nhiên là không.’”
Tôi cái vẻ mặt uất ức cực độ của cậu ta, trong lòng bỗng nhiên thấy… cậu ấy đáng chết đi .
Tôi gật đầu: “Ừ, rồi sao nữa?”
“Rồi em liền kéo đi báo cảnh sát…”
Tôi thấy chẳng có gì sai cả: “Thì đúng rồi mà, người lừa đâu phải tôi, tôi gánh cái nồi oan đó gì?”
Cậu ta chớp mắt, giọng đầy uất ức: “Vậy… lúc em là trai em, chỉ là để tiện kéo đi báo án thôi à?”
Pfft~
Tôi lập tức hiểu ra vấn đề.
Tôi bật , hỏi cậu ta: “Anh thật sự thích tôi à?”
Cậu ta ngơ ra một giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Hai vành tai đỏ lên rõ rệt, đỏ đến mức mắt thường cũng ra .
Ừm~
Dễ thương gì đâu luôn á.
Làm sao bây giờ… tự nhiên tôi cũng muốn đương rồi nè.
Thế là tôi với cậu ta: “Vậy… tụi mình thử quen nhau nhé?”
Cậu ta lại đơ ra thêm lần nữa, ngẩn ngơ tôi rất lâu: “Thật á?”
Tôi gật đầu: “Nhưng mà… không gọi tôi là ‘vợ ơi’ giữa chốn đông người nữa đâu đấy.”
Cậu ta gật đầu như giã tỏi, đôi mắt đen láy trong veo tôi không rời, như những vì sao lấp lánh trong màn đêm.
“Vậy… em có thể gọi một tiếng ‘ trai’ không?”
Tôi nghiêng đầu, mỉm cậu ta: “Bạn trai, đi ăn với em nhé?”
Cậu ta gật đầu lia lịa: “Đi!”
“Vậy giờ mình đi luôn nha?”
“Ừ!” — xong còn quay sang tôi đầy mong chờ: “Vậy… đây có tính là buổi hẹn hò đầu tiên của tụi mình không?”
Tôi đáp ngay, dĩ nhiên là không tính rồi.
Cậu ta lại hỏi tiếp, giọng rất nghiêm túc: “Vậy khi nào tụi mình mới có buổi hẹn hò đầu tiên?”
Phải thật là… lúc hỏi câu đó, trông cậu ta ngốc nghếch đến đáng .
Sau đó tôi và cậu ta hẹn thời gian và địa điểm cho buổi hẹn hò đầu tiên.
Nhưng đến ngày đó, tôi chờ mãi… chờ mãi… mà vẫn không thấy cậu ta đến.
Gọi điện không bắt máy, nhắn tin WeChat cũng không trả lời.
Tôi bắt đầu cảm thấy… hình như mình bị chơi một vố rồi.
6
Buổi hẹn hò đầu tiên mà bị cho leo cây. Tôi tức muốn xì khói, lập tức nhắn WeChat cho con thân: “Ra ngoài ăn đồ nướng, tao bao!”
Nó trả lời ngay: “Đã nhận lệnh! Gửi định vị đi!”
Tôi đáp: “Phố nướng BBQ.”
Gửi xong thì tôi cất điện thoại vào túi, một mình đi về hướng phố nướng.
Lúc đi ngang qua một con hẻm, tôi phát hiện có mấy tên lưu manh đang vây đánh một cậu con trai. Cậu ta co người nằm dưới đất, bị mấy tên đó đá không thương tiếc.
Tôi vốn đã mang sẵn cục tức trong người, giờ lại nghe thêm tiếng cậu con trai rên rỉ đầy đau đớn, càng khiến tâm trạng tôi trở nên bức bối đến cực điểm.
Cúi xuống cái chân bị viêm móng cái—hôm nay tôi đã cố không mang dép lê mà đi giày. Do dự vài giây, tôi cắn sợi dây chun buộc tóc trên cổ tay, đưa tay gom mái tóc vừa chải chuốt kỹ càng lại.
Tóc vừa cột xong, tôi xoay xoay cổ tay một cái, rồi sải bước tiến về phía con hẻm.
Vừa đi nửa đường thì nghe thấy một giọng nam vang lên: “Dừng tay!”
Giọng này… nghe quen lắm.
Một tên côn đồ lập tức chửi ầm lên: “Mẹ mày là ai? Mày bảo dừng là dừng à?”
Con hẻm hơi tối, tôi lờ mờ thấy một chàng trai cao ráo xông vào can ngăn, chỉ vài chiêu đơn giản đã hạ gục một tên.
Tên khác cũng gào lên: “Mày là ai hả? Dính dáng gì mà lo chuyện bao đồng?”
Hai tên lưu manh còn lại thấy liền lao lên, định dạy dỗ kẻ “xía mũi vào chuyện người khác”.
Nhưng người kia phản ứng cực nhanh, ra tay gọn gàng, trong chớp mắt đã hạ gục cả hai.
Thấy hình không ổn, ba tên kia vội lồm cồm bò dậy rồi bỏ chạy không dám ngoái đầu lại.
Tôi đứng yên tại chỗ, chứng kiến toàn bộ quá trình. Phải là… đúng thật ta giỏi, trong lòng tôi lại hơi khó chịu — Rõ ràng cảnh “ hùng cứu mỹ nhân” đáng lẽ là của tôi, mà bị ta cướp mất.
Mà giọng ta… sao nghe cứ na ná Lạnh Nghiễn Thư ta?
Người đó bắt đầu bước về phía tôi.
Đợi đến khi ta đến gần, dưới ánh đèn vàng mờ mờ ở đầu hẻm, tôi cuối cùng cũng rõ gương mặt ta. Quả nhiên… là Lạnh Nghiễn Thư thật.
Tôi hơi bất ngờ, gọi một tiếng: “Lạnh Nghiễn Thư?”
Bước chân ta khựng lại, như thể lúc này mới phát hiện ra phía trước có người.
Khi ta về phía tôi… tôi bỗng thấy đôi mắt ta — biến thành màu vàng kim.
“Lạnh Nghiễn Thư, mắt —” Tôi còn chưa kịp xong câu, ta đã bước nhanh về phía tôi, đột ngột ôm lấy tôi rồi hôn xuống.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Nhanh đến mức… tôi chẳng kịp phản ứng gì cả.
Đợi đến khi tôi mở to mắt ra, liền thấy hàng mi dài của cậu ta khẽ run, làn da đỏ ửng lên.
Cảm giác trên môi mềm mềm, lại nóng rực.
Một luồng nhiệt từ đâu dâng trào, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi vang lên.
Ngay giây tiếp theo, Lạnh Nghiễn Thư bất ngờ đẩy tôi ra — rồi quay đầu bỏ chạy.
Quay đầu. Chạy luôn. Mất hút.
Khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy một tiếng “rắc” rất rõ ràng trong lòng. Cảm giác như có gì đó… nứt toác ra.
Mãi đến khi bóng lưng cậu ta biến mất ở cuối con hẻm, tôi mới phản ứng kịp, buột miệng hét lên: “Má ơi!!!”
Trái tim đang hân hoan đập rộn ràng như nai con, giờ thì lạnh ngắt như tử thi. Tôi nghiến răng, gằn từng chữ: “Lạnh Nghiễn Thư, mẹ nó giỏi lắm!!!”
Bạn thấy sao?