Bạn Là Ai Mà [...] – Chương 1

1

Tôi bị một kẻ biến thái lao vào tấ/n c/ô/ng ngay trong căng-tin trường học.

Hắn hét to một tiếng “Vợ ơi!”, rồi nhào tới ôm chặt lấy tôi.

Tôi trợn tròn mắt, miệng nhanh hơn não, buột miệng kêu: “Vỡ cờ hó!”

Phản xạ trong tiềm thức, tôi lập tức quật hắn một cú qua vai.

Do tĩnh quá lớn, không ít sinh viên tụ lại xem, trong đó có cả kẻ tôi ghét nhất: Phương Cẩm Cẩm.

Cô ta khoanh tay, vẻ mặt đầy khoái chí: “Xong phim rồi. Người vừa quật là con trai hiệu trưởng đấy. Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, e là mấy sào ruộng nhà cũng không đủ đền.”

Hả?

Con trai hiệu trưởng nghề tay trái là… biến thái trong trường à?

Tôi cúi đầu xuống, liền thấy “con trai hiệu trưởng” đang nằm sõng soài dưới đất, mặt nhăn nhó, đỏ bừng như cà chua chín, khoé mắt còn vương nước mắt, ánh mắt tội nghiệp tôi:

“Vợ ơi, không phải em bảo nếu gặp em ở trường thì có thể ôm một cái sao~ Sao em lại quật …”

Xong rồi. Quật một phát đến mức cậu ta năng linh tinh luôn rồi.

Phải mau chóng đỡ cậu ta dậy đi khám mới , lỡ đâu quật cậu ta ra vấn đề gì, bố tôi lại bảo tôi nát vườn rau thơm nhà ông mất.

Kết quả là còn chưa kịp đỡ, chính tôi lại sơ ý đập đầu ngón chân vào chân bàn ăn. Ngón cái mới nhổ móng vì viêm móng chưa kịp lành, giờ lại bị tổn thương lần hai. Đau đến mức tôi vừa ôm chân rên rỉ vừa nhảy lò cò một chân.

Con trai ngốc nhà hiệu trưởng thấy thế liền khỏi đau lưng, hết mỏi chân, bật dậy nhanh như chớp, vác tôi lên lưng chạy thẳng về phòng y tế.

Vừa chạy, cậu ta vừa quay đầu lại lo lắng hỏi: “Vợ ơi, em có đau không đó?”

2

Tôi đau muốn hoá thành mặt nạ đau khổ luôn rồi đây này?!

Tôi không con trai hiệu trưởng bị gì, mà ngược lại tự mình bầm dập.

Ngón chân cái vốn đã bắt đầu đóng vảy, giờ lại rớm máu trở lại. Để tránh nhiễm trùng, bác sĩ trường phải bôi thuốc kháng viêm.

Vừa bôi thuốc, tôi liền đau đến mức hét lên như bị chọc tiết.

Con trai hiệu trưởng thấy liền bước tới ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng dỗ dành y như dỗ con nít: “Không khóc không khóc, lát nữa là hết đau thôi, ngoan nào~”

Giọng cậu ta dịu dàng đến mức như lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve dây thần kinh đang căng cứng của tôi.

Nhưng vô dụng, tôi vẫn đau, thậm chí đau đến mức móng tay bấu chặt lấy tay cậu ta.

Cậu ta vẫn nhẹ nhàng dỗ dành: “Vợ ngoan, không đau đâu, sắp khỏi rồi.”

Không đau á?!

Tôi lập tức đẩy cậu ta ra xa nửa mét, mắt ngân ngấn nước, trừng mắt cậu ta: “Đau muốn xỉu mà còn dám bảo là không đau!”

Lúc này tôi mới phát hiện bác sĩ trường đã bôi thuốc xong và đang băng bó lại cho tôi.

Ngay sau đó, tôi mới chợt nhớ ra điều gì, liền : “Tôi không phải vợ , nhận nhầm người rồi!”

Câu này tôi đã muốn từ lâu lắm rồi.

Con trai hiệu trưởng mím môi, vẻ mặt uất ức: “Không phải em bảo gọi em là vợ sao? Sao giờ lại lật mặt không nhận người ta?”

Hả???

Tôi ngơ ra luôn tại chỗ.

“Khi nào tôi bảo gọi tôi là vợ hả? Tôi còn chẳng biết là ai.”

Cậu ta lập tức lộ vẻ mặt tổn thương: “Chẳng lẽ là em không có cảm với ?”

Ơ???

Lần hai đứng hình!

Tôi cậu ta như sinh vật lạ. Ngoại hình sáng sủa, da trắng bóc, qua cũng phải mét tám lăm, sao đầu óc lại như có vấn đề thế này?

Không lẽ… lúc nãy tôi quật mạnh quá hỏng não cậu ta thật rồi?

Bác sĩ vừa băng bó xong chuẩn bị rời đi, tôi vội gọi lại: “Hay là bác xem cho cậu ta một chút đi? Tôi nghi vừa nãy tôi lỡ tay não cậu ta có vấn đề.”

Con trai hiệu trưởng đột nhiên nổi nóng, phồng má tức giận tôi: “Hóa ra em chẳng thích thật, chỉ nhắm vào tiền của thôi đúng không?!”

Tôi: ???

Lần ba chết lặng!

Câu này nghe còn vô lý hơn nữa. Tôi thì lúc nào nhắm vào tiền của cậu ta chứ?

Thấy tôi không đáp, con trai hiệu trưởng rưng rưng nước mắt: “Quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi… em chính là chỉ thích tiền của tôi!”

Nói xong cậu ta vừa khóc vừa chạy đi, y như nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết bi kịch bị nam chính lừa lừa tiền rồi phát hiện sự thật.

Tôi thật sự… sụp đổ luôn rồi~ Rốt cuộc là cậu ta đang cái quái gì ?

“Này, đừng đi mà~” Cậu ta dừng lại.

Tôi lại : “Ít nhất cũng giải thích cho rõ ràng rồi hẵng đi không?” Cậu ta lập tức chạy còn nhanh hơn!

Tôi đúng là… ngơ ngác trên cây ngơ ngác, dưới gốc cây ngơ ngác vẫn là tôi.

3

Cuối cùng tôi lò cò, vừa đi vừa nhảy về lại lớp học. Vừa ngồi xuống, Phương Cẩm Cẩm đã mở miệng với giọng điệu cực kỳ khó ưa: “Sao rồi? Mất mấy sào đất?”

Lần gần nhất tôi cạn lời… là lần trước ta chuyện với tôi.

Con nhỏ này lúc nào cũng coi tôi như kẻ thù không đội trời chung, chuyện gì cũng phải so đo với tôi cho bằng .

So đi so lại, thấy mấy khoản khác không bằng tôi, ta liền suốt ngày lôi chuyện nhà tôi nông ra để mỉa mai.

Tôi thì chẳng thấy việc nhà mình nông có gì đáng xấu hổ cả, chỉ thấy khó chịu vì cái cách ta cứ lôi ra mãi: “Xin lỗi nha, thất vọng rồi, nhà tôi chưa mất một sào nào hết.”

Mặt Phương Cẩm Cẩm cứng đờ trong một giây, sau đó liếc xuống chân tôi rồi bật đắc ý: “Tuy con trai hiệu trưởng không sao, xem ra cậu thì có vẻ không ổn rồi.”

…Tôi thật sự bắt đầu không khống chế nổi sức mạnh nguyên thuỷ trong người, chỉ muốn tát ta hai cái cho tỉnh ra.

Thấy tôi siết chặt nắm , Phương Cẩm Cẩm càng đà lấn tới, hùng hổ dí sát lại gần: “Nhìn cái mặt cậu là biết đang rất muốn đánh tôi đúng không? Vậy đánh đi~”

Đúng lúc đó, một con thân của Phương Cẩm Cẩm cũng chạy tới góp vui: “Chị Cẩm Cẩm là con nhà đầu tư chính của trường đó nha~ Nếu cậu dám đánh chị ấy, đừng là không tốt nghiệp , mà mấy sào ruộng nhà cậu chắc cũng khỏi trồng luôn!”

Tôi liếc đôi mắt chết trôi của con nhỏ đó, giọng không chút cảm : “Mày tao không dám đánh chị mày, mày nghĩ tao có dám đánh mày không?”

Mắt chết trôi lùi lại nửa bước, lập tức cà lăm: “M-mày dám…”

“Tao thử xem mày đúng không nhé?”

Mắt chết trôi tức thì câm nín, trốn ra phía sau lưng Phương Cẩm Cẩm, không dám hó hé thêm lời nào.

Phương Cẩm Cẩm còn định mở miệng thêm gì đó, đúng lúc thầy giáo bước vào, ta đành hậm hực quay lại chỗ ngồi.

Trong giờ học, không hiểu sao đầu óc tôi cứ lởn vởn hình ảnh của con trai hiệu trưởng — cảm thấy cậu ta hành xử rất kỳ quặc.

Cho đến vài hôm sau, tôi lại gặp cậu ta ở căng-tin.

Hình như cậu ta đang rình tôi ở cửa, thấy tôi vừa tới liền túm lấy cổ tay tôi, nghiêm mặt:

“Đồ lừa đảo, trả tiền đây!”

Một nàng tiên như tôi ngơ ngác hỏi trong đầu: Gì cơ…? Con trai hiệu trưởng này… chẳng lẽ thật sự có vấn đề?

“Đại lừa đảo, mau trả tiền lại cho tôi!”

Giọng cậu ta không hề nhỏ, lập tức thu hút ánh mắt kỳ quái của đám đông xung quanh.

Xui xẻo thay, Phương Cẩm Cẩm cũng đang ở gần đó hóng hớt. Cô ta như bắt vàng: “Không ngờ nha, Xu Nhược Nhược, hóa ra cậu nghèo đến mức phải đi lừa tiền người ta rồi à.”

Một câu này như đổ thêm dầu vào lửa, khiến ánh mắt của mọi người tôi càng thêm đầy nghi ngờ và chỉ trích.

Tôi thật sự sắp nổ tung tại chỗ, gần như phát điên mà hỏi con trai hiệu trưởng: “Anh rốt cuộc là ai cử tới để chỉnh tôi ? Tôi còn chẳng biết là ai, lừa tiền kiểu gì ?”

Cậu ta sắp khóc luôn rồi, giọng nghẹn ngào: “Rõ ràng là em vừa lừa cảm của tôi, lại còn lừa cả tiền nữa… Giờ còn không chịu nhận.”

Tôi không nghĩ gì nhiều, buột miệng hét lên: “Tôi quái gì mà lừa , lại còn— khoan, lừa á?!”

Cậu ta uất ức gật đầu: “Phải! Em lừa tôi, mình nghèo, nghèo đến mức không có tiền ăn cơm, bắt tôi chuyển khoản để em ăn.”

Tôi đứng tại chỗ, một đầu đầy dấu chấm hỏi.

Tôi lúc nào thì nghèo đến mức không đủ tiền ăn trời?

Nhà tôi có cả nghìn mẫu ruộng, sao phải giả nghèo để đi xin tiền người ta ăn cơm?

“Tôi lừa cảm , lại còn moi tiền ? Anh chắc chắn người đó là tôi?”

Cậu ta gật đầu chắc nịch: “Tôi chắc chắn! Em tên là Xu Nhược Nhược, nhà nông, học khoa Báo chí, ký túc xá nữ phòng 402.”

Tôi chết lặng.

Mấy thông tin đó… hoàn toàn đúng.

Nhưng tôi thực sự, hoàn toàn, tuyệt đối… không hề quen biết cậu ta!!!

Cậu ta tưởng tôi định quỵt nợ, liền rút điện thoại ra trước mặt tôi: “Xem đi, ảnh em và cả lịch sử chuyển khoản đều ở đây. Đừng hòng chối cãi, mau trả tiền!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...