Cô căng thẳng đến mức xém bị gà mắt chọi.
Cô ta đến gần và hơi ghê rợn: “Nếu tôi sau đó với người khác rằng bị zombie cắn, sẽ không có ai nghi ngờ tôi.”
Cô sửng sốt.
Đại tỷ, đúng là mặt người dạ thú mà.
Tôi mắc đắt tội lắm à?
Tin không giờ tôi biến thành zombie phát một bây giờ.
Cô bắt đầu mài răng soàn xoạt.
Nhìn cái cổ trắng nõn của ta, cảm giác muốn cắn trong lại lóe lên.
So sánh tí nhé, không biết con dao của ta nhanh hơn hay cái miệng của nhanh hơn.
“Mọi người đang gì ?” Một giọng vỡ cục diện bế tắc.
Cô sợ không kiềm chế bản thân nên quay người bỏ chạy.
Thay vì chạy về ký túc xá, lại chạy đến căn phòng nhỏ của Lăng Dịch.
Ban ngày hắn cơ bản không có mặt ở căn cứ nên chắc bông hoa đẹp nhất căn cứ Phi Phi biết mới dám bắt nạt .
Cô phát hiện, bản thân mình càng ngày càng khó kìm nén “thú tính” trong cơ thể.
Lúc trước, chỉ muốn cắn người sau khi thấy máu, bây giờ, mỗi khi thấy cổ của ai đó lộ ra trước mặt mình, đều muốn cắn thật mạnh vào cổ họ.
Cô mở tay áo, thấy mạch máu ở cánh tay có màu tím, trông rất đáng sợ.
Những tĩnh mạch này sẽ sớm lan đến mặt .
Đến lúc đó, họ chắc chắn sẽ .
Cô nghĩ, phải tìm cơ hội trốn thoát khỏi căn cứ.
Suy cho cùng, đây là vì mạng nhỏ của chính mình và sự an toàn của mọi người, dù sao thì nếu một ngày nào đó lỡ mất trí...
Cô không muốn tổn thương bất cứ ai trong căn cứ.
Buổi tối, Lăng Dịch trở về.
Nhưng trông sắc mặt hắn không tốt cho lắm.
Cô phát hiện ra tiểu đệ Vương Bảo Bảo đi theo hắn không thấy đâu.
Vương Bảo Bảo tuổi tác chắc cỡ bằng , ở căn cứ rất thích kể chuyện và ăn uống.
Cậu ta rằng cậu ta từng nặng 90kg, do mạt thế thiếu thức ăn, nên cậu ta đã gầy xuống còn 60kg.
Sau khi hỏi thăm mới biết , khi bọn họ ra ngoài tìm người sống xót, đã bị phục kích bởi một nhóm zombie, Vương Bảo Bảo đã hy sinh mạng sống của mình để cản lại zombie phía sau.
Zombie không có sự đồng cảm, cũng không rơi nước mắt.
Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lúc tìm thấy Lăng Dịch, hắn đang uống rượu trên sân thượng.
Có vài lon đã nằm rải rác bên cạnh rồi.
Do mạt thế nguồn cung khan hiếm, ai cũng sẽ tiết kiệm những gì có thể. Hiện tại hắn xa xỉ như hẳn đây là một cú sốc lớn.
"Anh... ... ổn chứ?" Cô lắp bắp hỏi.
Hắn ngước mắt lên rồi cúi đầu xuống và không gì.
Cô là một chiếc zombie chuyện không lưu loát, không thể an ủi hắn một bài dài 800 chữ gì đấy , chỉ có thể ngồi cạnh hắn và đồng hành cùng hắn trong nỗi buồn.
"Một ngày nào đó, tôi phải tiêu diệt hết zombie."
Dưới ánh trăng, hắn nghiến răng nghiến lợi thốt ra những lời này.
Tất cả zombie? Bao gồm cả ?
Cô mỉm cứng ngắc.
Cái này còn phải hỏi sao?
Xem ra phải chuẩn bị rời khỏi nơi đây rồi.
Ai cũng có thể , không muốn bị Lăng Dịch .
Đôi khi, thực sự không nên ra những lời xui xẻo vì chúng có thể sẽ trở thành sự thật.
Vì ngày hôm sau, bị trùm bao tải.
Có người đã lợi dụng lúc ở một mình và trói lại.
Cô “aba aba” giãy dụa.
Ai đó đã đá vào bụng .
Một giọng quen thuộc vang lên: "Kêu cái gì? Lăng Dịch không có ở đây, có hét khan cổ cũng vô ích thôi."
Là bông hoa đẹp nhất căn cứ Phi Phi.
Cô ta còn thực sự tay chân đá vào nữa cơ à.
Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu kiếp trước có phải đã đào mộ tổ tiên nhà ta lên không, mà giờ ta nỗ lực ghê chưa.
"Cô... định...đưa tôi...đi đâu?"
Bao tải mở ra, Phi Phi kề con dao găm vào cổ , nham hiểm: “Tất nhiên là tôi sẽ đưa đến một nơi tốt đẹp.”
Nơi mà ta gọi là nơi tốt là nơi căn cứ giam giữ zombie.
Trong số đó có Vương Bảo Bảo và bác sỹ Triệu.
Nhưng mà hiện tại, họ không còn là con người nữa.
"Bọn họ đơn lắm, vào chơi với họ đi."
Cô ta ném vào đám zombie và đóng cánh cửa sắt nặng nề lại.
"Tôi đã bảo tránh xa Lăng Dịch ra, không chịu nghe, cho nên tôi đành phải như ."
Cô kéo cánh cửa sắt ra và chửi bới sỉ vả.
"Với...cái mặt hàng..như ... tâm xà...khẩu phật...Lăng... Dịch chê...... là đúng rồi."
Cô ta mỉm : "Chả sao cả. Đợi đến khi chúng tôi nhặt xác của , thì sẽ phát hiện ra miệng cứng nhất cứng hơn cả thi thế, chưa."
Cánh cửa bên ngoài hoàn toàn đóng kín.
Cô từ bỏ việc đấu tranh và chằm chằm vào lũ zombie.
Vương Bảo Bảo đã biến thành zombie, hơn nữa một cánh tay còn bị gãy, bộ dáng đẫm máu thật đáng sợ.
Cậu ta và nghiêng đầu nghi hoặc: "Hô hô hô?"
Cô bước tới vỗ nhẹ vào vai cậu ta: “Hố hố hố.”
Cậu ta trừng lớn hai mắt: "Hô hô, hô hô hô, hô hô hô hô?"
Cô nặng nề gật đầu: “Hố hố hố.”
Bác sĩ zombie ở một bên: "Hổ?"
Cả bọn đã có khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ.
Sự xuất hiện của Lăng Dịch đã vỡ sự bình tĩnh đang trò chuyện giữa và đám zombie.
Bạn thấy sao?