Bạn Gái Zombie – Chương 4

“Sao em cứ chằm chằm vào chân tôi thế?” Một giọng đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của .

Cô nuốt một ngụm nước miếng, đói ghê.

“Em lại thức khuya à, mắt đỏ như thỏ rồi này?” Lăng Dịch lại gần , cẩn thận quan sát một phen.

Cô thấp thỏm lùi lại một bước.

Không phải là thức khuya, mà là đói đấy.

Đối với , Lăng Dịch bây giờ giống như một con gà quay mập ú thơm thơm béo ngậy.

Cô phải cố gắng hết sức mới cưỡng lại sự thôi thúc muốn cắn hắn.

Chiếc cổ thon và trắng đó, cắn một miếng chắc đã dữ lắm.

Cô xém tí không thể kiềm chế mà phát ra âm thanh "gầm gầm" đặc trưng của zombie.

“Chân… chảy máu à?” Cô khó khăn quay mặt đi.

Hắn thoáng qua, sau đó đưa ra một quyết định khiến thực sự muốn chửi cmn.

"Lúc nãy trong lúc tôi việc không cẩn thận bị tấm sắt xướt trúng. Em giúp tôi xử lý miệng vết thương nhé."

Cô hung hăn chửi bới trong lòng, ngoài mặt lại ngoan ngoãn từ chối: “Tôi… ngốc lắm, …có thể…tìm...các ấy.....giúp.”

Các ấy ở đây ám chỉ những chị xinh đẹp ở căn cứ.

Trong số đó có một tên Phi Phi, dáng người ngon nhứt nách, cùng với khuôn mặt khiến người ta phải mlem mlem. Ngay cả , một chiếc zombie, cũng không nhịn ấy thêm vài lần.

"Các ấy là ai?" Hắn biết còn cố hỏi.

Tiếc là zombie không biết trợn mắt.

Nếu không á hả, sẽ đảo mắt 360 độ với hắn cho mà xem.

"Phi....Phi." Há mồm hai chữ rõ ràng, vì sợ hắn nghe lộn hiểu lầm thành bà nào.

Chiếc zombie này cũng đành .

Thành zombie rồi, còn phải kiêm chức bà mối, đã còn méo có tiền lương.

Nghe cái tên này, Lăng Dịch thu hồi nụ , tựa hồ có chút không vui: "Nước xa không cứu lửa gần, tôi chỉ cần em."

Đại ca ơi, phiền đừng ngắn gọn quá không, thêm chữ "băng vết thương " ở cuối câu có khó lắm đâu ?

Hại bản mặt già nua của bổn zombie này đỏ mặt.

Hắn duỗi chân ra: “Nhanh lên.”

Cô liếc hắn một cái.

Anh có biết rằng hiện tại đang nhảy múa trên bãi mìn và cọ sát bên mép núi không?

Nếu không cẩn thận, chẳng những không cứu đôi chân của mình mà có thể biến thành chiếc zombie máu lạnh nhất trong lịch sử.

Hắn thực sự không biết luôn đấy.

Bởi vì hắn còn đặc biệt dặn dò : “Nhẹ nhàng thôi, tôi sợ đau”.

Tôi tin tôi xuống địa ngục.

Tôi thấy chặt đầu zombie như bổ dưa hấu ý, kiếm lên đầu xuống, mỗi đao một quả, bác cá trong siêu thị mười năm tay cũng chưa lẹ và máu lạnh bằng .

Vất cả lắm mới băng bó vết thương thì hắn lại bắt đầu vẽ vời thêm chuyện.

“Đói ghê, nấu giúp tôi bát mì đi.”

Cô từ bỏ chuyện, trực tiếp “aba aba”.

Hắn cau mày: “Em gì cơ?”

Ai gì đâu, chỉ là một số từ chửi thề sẽ bị chặn nên chỉ có thể dùng “aba aba” thay thế mà thôi.

"Được rồi...giờ tôi...đi...nấu mì."

Sau khi biến thành tang thi, đã hoàn toàn mất đi vị giác nên không thể phân biệt đường và muối.

Lăng Dịch ăn một miếng mì, gào thét: “Tiểu Lắp Bắp, em cố ý chỉnh tôi đấy à?”

Cơ thể cứng ngắt của , khoảng khắc đó bỗng dưng tiềm năng vô hạn bùng nổ. Đôi chân ngắn ngủn như gắn bánh xe lửa ù phát mất hút không thân ảnh.

Phía sau là tiếng Lăng Dịch lớn chửi bới.

Không biết bằng cách nào mà việc băng bó vết thương và nấu ăn cho Lăng Dịch bị truyền ra ngoài.

Truyền ra rồi cũng không sao, có sao là có người xem thành địch.

Nhìn đôi chân dài trước mặt, rồi lại đôi chân ngắn của mình, buồn ngang.

Chúng ta đều ăn cơm, sao có thể chênh lệch lớn như ?

Đúng lúc này, bông hoa đẹp nhất căn cứ Phi Phi trong căn cứ chặn tại nhà vệ sinh.

Bạn hỏi tôi, zombie không ăn cơm, thì phân và nước tiểu sẽ từ đâu ra á hả?

Phải fake chứ sao!

Khi mới đến căn cứ, đã không đi vệ sinh suốt một tuần, thì có một dì  khoảng bốn mươi tuổi đã thương xót đưa cho một tuýp ống bơm thực tràng .

Mặt lúc đấy đần cả ra, dì ấy còn một cách đầy thông cảm và : "Sao em còn trẻ thế mà lại bị táo bón nghiêm trọng như ? Không sao đâu, chị có thần khí đây rồi."

Trời má.

“Tôi cảnh cáo , đừng có lại gần Lăng Dịch nữa, ấy không phải là người mà có thể với tới .” Đồng chí Phi Phi  thẳng vào vấn đề chính không chút lòng vòng.

Cô mở miệng, định rằng sẽ không hề thèm muốn ấy.

Nhưng vừa mở miệng, những mồm miệng lỡ bay xa ân cần thăm hỏi.

Phi Phi: "..."

Cô:"……"

Gì dẫy trời? Tại sao lưỡi của lại tệ đến ?

Thấy ta định rút con dao nhọn ra, nhanh chóng lật ngược thế: “Tôi…tôi vừa nãy… mắng…Lăng…Dịch, ta…rất....đáng ghét.”

Cô cứ nghĩ rằng nếu như này, bông hoa đẹp nhất căn cứ Phi Phi sẽ thả đi.

Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của ta đã thay đổi, một luồng ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện, ngay sau đó, một con dao găm đã kề vào cổ .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...