1
Khi bức ảnh tôi và Trần Tùng Cảnh cùng ăn trưa đăng lên tường thổ lộ của trường, tôi đang gắp rau mùi ra khỏi bát của ấy.
Sợ không vui, tôi vô thức đổi phần của mình cho .
Trần Tùng Cảnh hơi ngẩng lên, tôi với vẻ lạnh lùng:
“Tống Như Nhiên, muốn tôi ăn đồ thừa của sao?”
Những ngày ở bên , tôi càng hiểu rõ sự cay nghiệt của ấy, không dám phản bác một câu, vẫn trên mặt, rồi lại đổi phần ăn về, sau đó đi mua thêm một phần khác cho .
Trong lúc ăn cơm, tôi lén vào phần bình luận trên tường thổ lộ, bên dưới không có lấy một câu tử tế.
Bởi vì chúng tôi, một người là kẻ nghèo khó ai cũng biết, vì tiền cái gì cũng dám ; một người là kẻ nóng nảy thất thường, mắc chứng rối loạn lưỡng cực, ở trường chỉ còn thiếu chưa gi,et người phóng hỏa.
“Tống Như Nhiên nghèo đến phát đ,iên rồi sao, dám nhắm vào Trần Tùng Cảnh, ta không muốn sống nữa à.”
“Người trên không biết à, từ khi Trần Tùng Cảnh trở lại sau khi nghỉ học, Tống Như Nhiên cứ xoay quanh ta, không ngờ thật sự .”
“Rõ ràng vì tiền, Trần Tùng Cảnh cũng thật là, cái gì cũng nuốt .”
“Để tôi đoán xem họ chia tay khi nào, một tuần có đủ không?”
Dĩ nhiên là không đủ.
Tôi tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu Trần Tùng Cảnh trước mặt với đôi mắt lạnh lùng, rồi cúi xuống ăn cơm.
Chỉ cần tôi còn cần tiền, tôi sẽ không bao giờ chia tay với Trần Tùng Cảnh.
2
Tôi là ham tiền nổi tiếng toàn trường, hầu như ai cũng biết đến “chiến tích” của tôi.
Dạy thêm, chạy vặt, bắt quả tang, chăm sóc, thêm, thậm chí đóng vai , chỉ cần có tiền, việc gì tôi cũng .
Dù , tôi cũng chỉ miễn cưỡng gom đủ tiền thuốc men mỗi tháng.
Nghe thấy mấy bên đường khoe qua điện thoại rằng trai đã chi bao nhiêu tiền cho họ, tôi bóng lưng của Trần Tùng Cảnh từ xa và nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Hẹn hò với Trần Tùng Cảnh đi, ấy là người giàu nhất trường, chỉ cần ở bên , chắc chắn sẽ không để tôi thiệt thòi.
Quả thật là .
Tôi tỏ với Trần Tùng Cảnh trên một con đường nhỏ tối tăm. Ánh đèn đường yếu ớt chiếu lên gương mặt , mang theo vẻ nửa nửa không.
“Thích tôi?” Anh hỏi với giọng chế giễu.
Tôi gật đầu mạnh mẽ, nhấn mạnh nhiều lần: “Bạn học Trần Tùng Cảnh, đừng tin mấy lời đồn, tôi thật lòng mà, tôi thật sự thích .”
Trần Tùng Cảnh hỏi: “Cô không sợ tôi sao?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không tin những lời đó.”
Lời đồn rằng, Trần Tùng Cảnh từng suýt đánh ch,et cùng lớp, buộc phải nghỉ học một năm.
Tôi không quan tâm.
Dù có đánh ch,et tôi, tôi cũng sẽ nhận một khoản bồi thường lớn, cũng là tiền.
Trần Tùng Cảnh trầm thấp, cúi đầu tôi: “Vậy thì ở bên nhau đi.”
3
Từ khi ở bên Trần Tùng Cảnh, lời đàm tiếu chưa bao giờ ngớt. Tôi không quan tâm, tận tâm tròn vai trò .
Sau khi nghỉ học trở lại, đúng lớp với tôi. Mỗi ngày tôi dành chỗ ngồi, mang bữa sáng cho . Ghế gần cửa sổ nắng quá gắt không ngủ , tôi liền kéo rèm kín mít.
Tôi học theo dáng vẻ của những người theo đuổi cuồng nhiệt, dành hết tâm sức cho Trần Tùng Cảnh.
Trần Tùng Cảnh thản nhiên nhận sự chăm sóc của tôi, lúc hứng thú sẽ ném cho tôi vài món trang sức đắt tiền.
Tôi biết ơn nhận lấy, lập tức đăng bán trên các trang web đồ cũ.
Hẹn hò một tháng, lợi nhuận bán đồ cũng ngang bằng ba tháng thêm.
Tôi càng cảm thấy quyết định ban đầu của mình đúng đắn.
Chiều thứ bảy, tôi bắt xe đến bệnh viện, trai trên giường bệnh, chạm nhẹ vào tay , nghe bác sĩ về trạng gần đây của .
Bác sĩ như thường lệ, giới thiệu vài chỉ số cơ bản, cuối cùng tôi đầy cảm thông, vỗ vai tôi:
“Theo hình hiện tại, trong vòng một năm rưỡi, trai sẽ tỉnh lại.”
Tôi cảm kích gật đầu, trở lại phòng bệnh, gương mặt trai một lượt.
Tôi là đứa trẻ mồ côi nhà họ Tống nhận nuôi, cha mẹ nuôi đối xử rất tốt với tôi, trai lại càng thương tôi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng chịu thiệt thòi ở nhà họ Tống.
Hai năm trước, khi cha mẹ nuôi đưa trai tôi đến bệnh viện, họ gặp t,ai n,ạn trên đường, cha mẹ nuôi qua đời ngay tại chỗ, trai hôn mê bất tỉnh, trở thành người thực vật.
Năm đó tôi vừa vào đại học. Là một đứa con nuôi, bị họ hàng như hổ đói bao quanh, tôi không thể giữ tài sản nhà họ Tống, cuối cùng chỉ nhận một chút.
Số tiền ít ỏi đó, sau khi lo tang lễ cho cha mẹ, chẳng còn gì.
Tôi bắt đầu đ,iên cuồng kiếm tiền, lo chi phí phẫu thuật và viện phí cho trai.
Anh trai là người thân duy nhất của tôi. Tôi không thể mất ấy.
Nói vài điều bí mật với , nhớ đến lời bác sĩ, tôi không nhịn lén mỉm .
Chỉ cần trai tỉnh lại, tôi sẽ không còn đơn trên thế giới này.
Tôi sẽ không phải mệt mỏi như thế này nữa.
4
Chỉ là ông trời không muốn tôi sống quá tốt, nhất định phải cho tôi chút khổ đau.
Trên đường mua bữa sáng cho Trần Tùng Cảnh, tôi vội vàng chạy đến quầy ăn ưa chuộng nhất ở nhà ăn, nhanh nhẹn :
“Chào , ba bánh bao nhân sữa trứng, một bánh hẹ không trứng, hai ly sữa đậu nành.”
Trần Tùng Cảnh không thích ăn trứng. Lần đầu tôi mua bánh hẹ trứng cho , tôi lạnh lùng, ném tất cả vào thùng rác.
Nhưng thích bánh hẹ.
Nhà ăn không bán loại này, tôi đã năn nỉ bán hàng thêm vài cái không trứng khi bánh hẹ trứng.
Cô đưa tôi bữa sáng đã đóng gói, trên đường về lớp, tôi gặp một nhóm người khó dây dưa.
Họ đều là những kẻ đầu gấu không ưa Trần Tùng Cảnh.
Tôi định đi đường vòng, bị họ thấy và chặn lại bên đường.
“Đây chẳng phải của đại thiếu gia Trần sao? Đang mua bữa sáng cho ấy à.”
Tôi cúi đầu ôm bữa sáng: “Làm ơn tránh đường.”
Lục Giang khẩy, đưa tay chạm vào mặt tôi:
“Còn giả vờ trong sạch à? Trước đây chẳng phải là của tôi sao? Sao lúc đó không thấy tận tâm thế này?”
Lục Giang là người có thế lực nhất trong nhóm. Một năm trước, vì muốn vui vẻ, hắn tôi đóng giả ba tháng.
Ba tháng, mười vạn.
Không có lý do để từ chối.
Chúng tôi đã hẹn sau ba tháng sẽ êm đẹp chia tay, hắn đằng chân lân đằng đầu, muốn ép tôi vào khách sạn.
Tôi không chịu, hắn tức giận chửi tôi, gọi tôi là loại đàn bà lẳng lơ, bôi nhọ danh tiếng của tôi.
Tôi nghiêng đầu tránh tay hắn, giọng đầy tức giận: “Lục Giang, đủ chưa?”
Lục Giang càng kích , giật lấy ly sữa đậu nành trong tay tôi, đổ hết lên người tôi.
“Tống Như Nhiên, không biết điều!”
Hắn tôi với ánh mắt kẻ bề trên xét xử:
“Trần Tùng Cảnh có biết trước đây người khác để lấy tiền không? Cô ở bên ta chẳng phải vì tiền sao? Anh ta cho bao nhiêu, tôi gấp đôi cho .”
Tôi cố chấp đứng tại chỗ, cúi đầu im lặng, từ cổ họng nghẹn ra một câu:
“Không phải, tôi thích ấy.”
Lục Giang lớn.
Người xem xung quanh càng lúc càng đông, ánh mắt chỉ trỏ vô số tôi xấu hổ đến tột cùng, chỉ muốn mau chóng rời đi.
Lục Giang chặn hết lối đi của tôi.
Lúc này, đám đông bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tôi nghe thấy tiếng ghế bị kéo lê trên mặt đất.
5
Áo hoodie của Trần Tùng Cảnh đội trên đầu, mắt cụp xuống, kéo theo một chiếc ghế bước về phía tôi.
Anh càng đến gần, bầu không khí của đám đông càng thêm căng thẳng, đến mức cuối cùng hơn một nửa đã lặng lẽ rời đi.
Lục Giang quay đầu bóng dáng của Trần Tùng Cảnh, khẩy:
“Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Trần Tùng Cảnh, tôi cho biết, ”
Ghế trong tay Trần Tùng Cảnh bất ngờ giáng mạnh xuống đầu Lục Giang.
M,áu tươi lập tức bắn tung trong màn sương sớm, Lục Giang ôm đầu hét th,ảm th,iết, những người đứng xem còn lại vội vàng tản đi, đám đàn em của Lục Giang cũng hiện rõ vẻ hoảng loạn khó tin.
Trần Tùng Cảnh đặt ghế xuống, chắn trước mặt tôi, trong mắt lộ rõ vẻ bực tức không thể kiềm chế:
“Con chó từ đâu ra thế, sủa bậy ồn ch,et đi .”
M,áu từ đầu ngón tay Lục Giang nhỏ ra ngày càng nhiều, hắn không cam tâm, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm chửi rủa.
Trần Tùng Cảnh nhíu mày, lại nhấc ghế lên, đ,ập mạnh vào lưng hắn:
“Cô ấy thích tao, mày bị điếc hả?”
Lục Giang ngất lịm tại chỗ.
Trần Tùng Cảnh quay lại, lau tay lên chỗ sạch trên áo tôi, sau đó cầm lấy bánh hẹ từ tay tôi, cắn một miếng.
Ăn xong, dùng ngón tay quệt vết sữa đậu nành trên mặt tôi, rồi đưa vào miệng liếm.
Giọng đầy vẻ bất mãn: “Tất cả đều nguội cả rồi.”
Tôi toàn thân run rẩy, cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cảnh tượng vừa rồi, Trần Tùng Cảnh mà không dám câu nào.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy phát đ,iên, sợ đến mức tay chân lạnh ngắt, thở không nổi.
Trần Tùng Cảnh lặng lẽ tôi, khóe miệng nhếch lên nụ mỉa mai, rồi quay người đi về phía lớp học.
“Tống Như Nhiên, đi.”
Tôi hoảng hốt theo, lẽo đẽo theo sau , không kìm mà quay đầu lại .
Lục Giang bị nhân viên y tế vội vã đưa lên xe cứu thương, còn chiếc ghế mà Trần Tùng Cảnh dùng, với chân ghế dính m,áu, bị giữ lại tại hiện trường như một công cụ án.
Còn kẻ chủ mưu thì thản nhiên rời đi.
Bạn thấy sao?