Em trai tôi đến mức ôm hôn ta ngay trước mặt người trong nhà, rồi còn quỳ xuống thay giày, rót trà và nước cho ta.
Khi mẹ tôi sinh ra tôi và em trai tôi suýt thì mất mạng, nên sau khi sinh tôi và em trai tôi, bà đã chiều chuộng hai chúng tôi đến tận xương tủy, bây giờ thấy đứa con mà bà đang ôm trong lòng bàn tay bị ta coi thường như , suýt thì bà đã ngã quỵ ngay tại chỗ..
Đồng thời, bà cũng là một bác sĩ khoa mắt nổi tiếng ở Trung Quốc, nghe thấy câu trả lời kia thì gặng hỏi: “Nếu mắt bị thương thì cần đeo kính áp tròng sao? Cô , cháu tìm phải vị bác sĩ lang băm nào ? Tôi đã hành nghề trong ngành nhiều năm như , cũng chưa bao giờ nghe bác sĩ khuyên nên đeo kính áp tròng sau chấn thương mắt, bé có thể giới thiệu cho tôi không?"
Dáng vẻ hung hăng của mẹ tôi khiến Lý Duyệt sợ hãi, ánh mắt lập tức rưng rưng nước mắt ủy khuất, ta thoát khỏi vòng tay của em trai tôi: " Viêm Viêm, có phải em sai rồi không? Dì không thích em sao? Vậy em không nên ở đây nữa!"
Nói rồi, ta xoay người chuẩn bị rời đi, em trai tôi lập tức nắm lấy tay ta rồi ôm vào lòng, không hài lòng mẹ tôi : "Mẹ, mẹ nhẹ một chút, tính Duyệt Duyệt yếu đuối, mẹ ấy sợ đấy."
Câu này khiến tôi bật .
Em trai tôi không , khi bắt đầu , thằng bé lại trở thành người si như .
Không phải từ trước đến nay, giọng của mẹ tôi vẫn như thế sao? Tiểu trà xanh kia giả vờ, không thấy sao?
3
Thấy mặt mẹ càng ngày càng tối, có xu hướng chuẩn bị bùng nổ, tôi nhanh chóng nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ, ánh mắt ra hiệu bà đừng hành hấp tấp.
Một lúc sau, mẹ tôi bình tĩnh lại, bày ra vẻ mặt hòa nhã và chỉ vào hai chiếc ghế trống: "Được rồi, đừng có phát cơm chó nữa, mau ngồi xuống đi."
Tôi liếc mẹ, không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ tôi vừa đã biết tôi muốn gì tiếp theo.
Bây giờ em trai tôi đang có hứng thú với Lý Duyệt, bà ấy càng ép bọn họ chia tay thì càng không thể dùng vũ lực, nếu không sẽ chỉ phản tác dụng.
Cách duy nhất để cho thằng bé tỉnh táo là để thằng bé rõ người này.
Mặc dù quá trình sẽ đau đớn, hiệu quả cũng là tốt nhất.
Vì là bữa tiệc gia đình nên ngoài cha mẹ, còn có cả ông bà.
Mẹ tôi giúp em trai tôi và Lý Duyệt ngồi xuống, trong một thời gian dài bà không nhúc nhích đũa, đến giờ em trai tôi mới nhận thấy có điều gì đó không ổn, và cuối cùng đôi mắt cũng rời mắt khỏi Lý Duyệt.
Bạn thấy sao?