2
Chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh nhật của chúng tôi.
Đồ ăn đã dọn ra từ lâu, cả nhà đang đợi, chờ một thời gian dài vẫn không thấy em trai tôi đâu cả.
"Em trai con bị tắc đường sao? Sao con không gọi điện thoại cho em trai con?"
Mẹ tôi khoanh hai tay lại và đi tới đi lui trong phòng khách.
Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, "Có lẽ ."
Vừa dứt lời, em trai tôi đã mở cửa, đi cùng với và xách theo chiếc túi lớn.
Vừa bước vào cửa, em trai tôi đã khéo léo cất đồ đạc lên và bắt đầu giới thiệu : "Chị, cha mẹ, đây là của chị, Lý Duyệt."
Đằng sau em trai tôi là một có vẻ ngoài thanh tú.
Cô ta để tóc dài, váy trắng cao đến đầu gối và trên mặt trang điểm theo kiểu như có như không, mờ nhạt giống như nữ hùng yếu đuối và ngây thơ trong tiểu thuyết.
Cô ta nhà của chúng tôi với đôi mắt đen láy chứa đầy ý đồ xấu, cuối cùng lại chuyển ánh mắt sang tôi.
"Chị là chị của Viêm Viêm phải không ạ? Ở trước mặt em, Viêm Viêm rất hay khen chị xinh như tiên nữ, hôm nay em thấy thì đúng là thật sự rất đẹp. Nhưng chị ơi, ở nhà chị cũng trang điểm đậm như à? Em thực sự ghen tị với chị, hằng ngày em không trang điểm, mà em cũng không biết trang điểm."
Chuyện này là sao? Muốn chứng minh mình không xinh đẹp bằng ta bằng cách coi thường và giẫm đạp lên mình sao?
Đúng là nếu không phải vì những đốm chân ruồi li ti trên lông mi giả của ta, thì chắc là tôi đã tin ta rồi.
Tất nhiên, tôi sẽ không để ta coi thường mình, tôi che miệng, giả vờ ngạc nhiên: "Em , kính áp tròng của em đẹp quá, em mua ở đâu ?"
Ban đầu tôi muốn dùng kính áp tròng để phấn mắt của ta rất tốt, để vạch trần lời dối không hề trang điểm kia, tôi không ngờ ta lại em trai tôi một cách yếu đuối và đau khổ.
Em trai tôi âu yếm ôm eo ta và tự hào giải thích với tôi: "Trong lần đi ra ngoài sưu tầm các làn điệu dân ca, em đã từng gặp nguy hiểm, khi đó, để cố cứu em mà Duyệt Duyệt đã bị thương ở mắt. Sau đó thì để không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của đôi mắt, bác sĩ khuyên ấy nên đeo kính áp tròng trong một thời gian dài."
"Vì , chỉ là một đôi mắt, cho dù phải trả giá bằng mạng sống của em, em cũng sẵn lòng."
Nói xong, Lý Duyệt ngượng ngùng ôm ngực, cũng không quên liếc mắt tôi đầy tự hào.
Bạn thấy sao?