Bạn Gái Trà Xanh [...] – Chương 16

Diêu Phi Phi mỉm , rót cho thằng bé một chén trà: "Anh còn nhớ lần trước đến núi Phạm Sơn không? Lần đó tôi cũng đi cùng . Lúc đó, trên núi trời mưa, có đưa cho tôi một chiếc ô."

 

Bây giờ thằng bé mới chợt nhận ra: "Là sao! Sao sau này tôi không gặp ?"

 

Diêu Phi Phi mỉm : "Không phải đêm đó có lũ quét sao? Anh bị đống đổ nát đấy đập vào đầu rồi ngất, sau khi đội cứu hộ đến, giao cho họ mới biết bản thân cũng bị gãy chân, mắt cũng bị thương, nên phục hồi suốt ba tháng, đến khi tôi hỏi thăm về hình của thì mấy người đi cùng ai cũng không biết liên lạc với ra sao."

 

Em trai tôi sửng sốt, ngực phập phồng, vẻ mặt kích , không nên lời.

 

 

 

Tôi mím môi , hóa ra cậu em trai ngu ngốc của tôi đã phạm sai lầm, nhận nhầm ân nhân cứu mạng của mình, khiến Lý Duyệt lợi dụng ân huệ của Diêu Phi Phi lâu như .

 

 

 

Đợi lúc em trai tôi đang lang thang đi mua đồ uống, tôi nắm lấy tay Diêu Phi Phi và trịnh trọng hỏi: "Nói thật với tôi đi, có chút cảm gì với em trai tôi không?"

 

 

 

Màu đỏ lập tức lan đến tận gốc tai Diêu Phi Phi.

 

 

 

"Cô Nguyễn, tôi không coi thường, thật ra tôi vào công ty trợ lý cho chỉ vì cậu Nguyễn, tôi đã ấy ngay từ cái đầu tiên rồi?”

 

 

 

Tôi ngạc nhiên: "Tại sao ngay từ đầu không đuổi theo thằng bé?"

 

 

 

Bằng không sau này sẽ không có chuyện Lý Duyệt chen chân vào.

 

 

 

"Ban đầu, tôi định sẽ tỏ với ấy ngay khi hồi phục, vào thời điểm đó ấy đã có , lương tâm đạo đức của tôi cũng không cho phép tôi trở thành kẻ thứ ba. Tôi đến công ty để đến gần ấy hơn, đến khi vào, tôi mới nhận ra ấy chưa bao giờ việc trong công ty, vì chúng tôi cũng không bao giờ gặp nhau. Sau này, khi chuyện giữa ấy và Lý Duyệt trở nên như , tôi nghĩ mình nên cho ấy thời gian để hàn gắn vết thương cảm, cho nên đến bây giờ tôi vẫn chưa tỏ ."

 

Diêu Phi Phi từng chữ cực kỳ nghiêm túc.

 

Tôi biểu cảm của ấy, và sự thích của ấy dành cho em trai tôi không giống như giả tạo chút nào.

 

Tôi nhớ lại quãng thời gian rất lâu ấy đã bên cạnh tôi, với thái độ việc nghiêm túc và có trách nhiệm, trong ứng xử với người khác cũng chính trực, uyển chuyển, ấy thực sự là một người phù hợp đối với em trai tôi.

 

Tôi ngả người ra sau, chắp tay sau đầu, bình thản mỉm : "Em trai tôi ngây thơ, dễ lừa, có nắm tay cũng xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt. Cố lên, tranh thủ để ba năm tôi có cháu bế nhé!"

 

Mặt Diêu Phi Phi càng đỏ hơn, bóng dáng của em trai tôi ở dưới lầu, ấy vùi mặt vào lòng bàn tay: "Được, nhất định tôi sẽ !"

 

Em trai tôi, con thỏ trắng nhỏ, ra khỏi hang sói lại va vào hang cọp, cuộc sống của thằng bé đã kết thúc rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...