9
Không lâu sau, Lý Duyệt đã xóa video liên quan và biến mất khỏi tầm của công chúng.
Sau đó, tôi mới biết sau khi chia tay với em trai tôi, mức sống của Lý Duyệt tụt dốc thảm , ban đầu ta dự định bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp bằng cách bôi nhọ em trai tôi để trở thành người nổi tiếng trên Internet, rồi bán hàng, nếu may mắn thì ta lại có thể bước vào ngành giải trí với tư cách là một diễn viên điện ảnh. Chỉ là ta không ngờ lại gặp một người cứng rắn như tôi, và rồi lại còn bị kiện.
Cô ta không chỉ không trở thành người nổi tiếng trên Internet mà tài khoản của ta trên các nền tảng lớn cũng bị cấm.
Số tiền và đồ xa xỉ mà em trai tôi đưa cho ta cũng bị tòa án buộc phải lấy lại hơn một nửa số tiền vì khi chuyển tiền không ghi nội dung.
Cộng thêm việc ở nhà có một người trai lười biếng và một người mẹ gia trưởng, ta đã phải tiêu hết tiền, bây giờ chả còn lại gì.
Cô ta không còn cách nào khác ngoài việc bỏ đứa trẻ trong bụng, dựa vào ngoại hình yếu đuối và kỹ năng pha trà kém cỏi của mình để nhân cho các ông chủ khác.
Sau này tôi cũng nghe một vài tin, ta dụ dỗ một ông chủ lớn, ông chủ này cũng chỉ là một chủ heo, ta không chỉ bị lừa mà còn bị lừa mở hơn chục thẻ tín dụng, ông ta lừa ta rút hơn một tỉ, sau đó cùng vợ bỏ trốn, để lại trên đầu ta món nợ hơn một tỉ.
Lý Duyệt không tìm cách kháng cáo nên tìm em trai tôi cầu xin giúp đỡ, bị em trai tôi gọi bảo vệ và đuổi ra ngoài.
Có một gia đình hút máu và đống nợ trên lưng, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu kiếm tiền bằng da thịt, chẳng bao lâu sau, ta đã mắc bệnh tim và cơ thể đầy những vết rỗ.
Đây đúng là minh chứng cho câu : Gieo nhân nào, gặt quả đó.
Nếu lúc đó đầu óc ta không có ác ý, có lẽ bây giờ ta đã trở thành con dâu của nhà họ Nguyễn tôi và sống cuộc sống của một phu nhân giàu có rồi.
Em trai tôi lại cầm máy ảnh và thề sẽ đi chụp tất cả các con sông và ngọn núi lớn của quê hương.
Vào ngày Tết Trung thu, thằng bé từ ngoài thành phố trở về, đến văn phòng của tôi để tặng rất nhiều quà lưu niệm mang từ bên ngoài về.
Lúc này, Diêu Phi Phi cờ đẩy cửa vào.
"Ồ, cậu Nguyễn, hóa ra là cậu!"
Em trai tôi ngạc nhiên: “Cô biết tôi?”
Bạn thấy sao?