Bạn Gái Trà Xanh [...] – Chương 1

1

Em trai tôi và tôi là thai đôi rồng phượng, tính cách của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, em trai tôi nhờ tài chụp ảnh trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở Trung Quốc, còn tôi gia nhập công ty của cha tôi, và trong vòng chưa đầy ba năm, tôi ngồi ở vị trí phó chủ tịch và trở thành "Tiểu Nguyễn tổng" nổi tiếng trong ngành.

 

Năm nay, sinh nhật âm lịch của chúng tôi và kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ tôi cờ rơi vào cùng một ngày, cha mẹ tôi đề nghị gia đình sẽ kỷ niệm ngày trọng đại chỉ xảy ra một lần trong đời này bằng hình thức ăn tối gia đình.

 

Tôi vui quá nên gọi ngay cho em trai.

 

Điện thoại vừa kết nối, tôi đã liến thoắng giải thích lý do gọi điện.

 

Em trai tôi sững sờ một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Chị, sinh nhật năm nay, có thể em sẽ không về nhà ."

 

Tôi thót người, tim tôi thắt lại trong cổ họng.

Sẽ không về nhà? Tại sao em lại không về nhà? Em trai tôi sẽ không bị những kẻ buôn người bắt cóc rồi bán chứ, phải không?

 

Tôi rùng mình bật điện thoại lên, chuẩn bị gọi cảnh sát thì lại nghe thấy em trai tôi lại : "Em có người rồi, và vào ngày sinh nhật năm nay, em hứa sẽ đưa ra nước ngoài mua một chiếc túi."

 

Tôi hít một hơi thật sâu, trái tim vừa treo lơ lửng của mình cũng đập chậm lại, ngay lập tức bị cú sốc lớn hơn choáng ngợp.

Em trai tôi độc thân từ trong bụng mẹ, từ nhỏ đã ngại ngùng, khi chuyện với con cũng đỏ mặt, tôi còn đang tưởng thằng bé sẽ đơn đến già, lại không một lời mà đã rồi sao?

 

Nhưng sao lại phải ra nước ngoài vào đúng ngày sinh nhật để mua túi chứ? Không thể đi trước hoặc sau ngày sinh nhật hay sao?

 

Tôi lập tức ra hiệu cho cha mẹ lại gần và chuẩn bị hỏi, thì một giọng nữ mỏng như muỗi như ruồi vang lên ở đầu bên kia điện thoại:

"Không sao đâu chồng. Dù em muốn cùng đón sinh nhật đầu tiên của chúng ta, nếu chị khăng khăng muốn gọi về vào ngày sinh nhật của , thì em vẫn có thể hiểu .

 

Chỉ là em ghen tị với chị quá, chị dì và thương, không giống em, em không có gì cả, lúc đó cũng chỉ có thể tự mình đi mua chiếc túi thích."

 

Lời mùi mẫn, sặc trà xanh của ta ùa vào trong tôi. Tôi có của cha mẹ và em trai tôi, đây là những gì tôi xứng đáng có, ta không có gì thì liên quan gì đến tôi?

 

Và tại sao lại là tôi khăng khăng đòi em trai tôi trở lại? Tôi chỉ gọi cho thằng bé để thông báo cho nó, và việc nó có quay lại hay không là tùy thuộc vào nó mà.

 

Nhưng vì ta đã , tôi bắt buộc phải khiến em trai tôi quay lại.

 

Tôi hắng giọng, liếc cha mẹ đang bối rối: "Vào ngày sinh nhật của chúng ta, cha muốn chuyển nhượng cổ phần quà sinh nhật cho chúng ta, vì em có về hay không là tùy em."

 

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau một lúc xào xạc, em trai tôi thận trọng hỏi: "Em có thể đưa về không?"

 

Tôi trả lời đơn giản: "Được!"

 

Em trai tôi rất vui mừng và : "Duyệt Duyệt vừa xinh đẹp lại tốt bụng, chắc chắn khi thấy ta chị sẽ thích cho mà xem!"

 

Tôi không biết ta có xinh đẹp hay không, tôi nghi ngờ về lòng tốt của ta.

 

Một người phụ nữ tốt bụng có thể thao túng và những lời như thế với em trai tôi sao!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...