6
Cả căn phòng tối om.
Chỉ có tiếng nước từ phòng tắm khách vọng ra.
Mục Vân Dực đang tắm.
Tôi biết, ta vừa rồi “ thấy” mọi thứ.
Điều tôi tò mò là, sau khi biết tôi có trai, ta định diễn tiếp trò giả mù này thế nào.
Đang định quay về phòng, thì bất ngờ từ phòng tắm vang lên tiếng “rầm”.
Ngay sau đó là một tiếng rên đau đớn kìm nén.
Tôi nhíu mày, “Mục Vân Dực?”
Không ai trả lời.
Đợi thêm một lúc, vẫn không có tiếng .
Một cảm giác bất an xâm chiếm, tôi vội đẩy cửa bước vào.
Thấy ta ngã gục trước cửa phòng tắm, cơ thể co lại, biểu cảm hoang mang lộ chút yếu ớt khó nhận ra.
“Đập vào chỗ nào rồi?”
Mục Vân Dực không trả lời, bàn tay phải theo phản xạ che lấy chân.
Lòng tôi chùng xuống, kéo tay ta ra.
Phần chân phải bị đập vào mép đá cẩm thạch, bầm tím cả mảng lớn, xung quanh còn loang lổ vết máu.
Lúc này tôi thực sự nổi giận.
“Mục Vân Dực, định trò gì ?”
Đôi mắt ta không tiêu cự, giọng đứt quãng.
“Tôi… tôi chỉ muốn…”
“Cố ngã để thương ? Anh thấy chuyện này vui lắm hả?”
“Không phải, tôi thật sự…”
“Thật sự cái gì? Thật sự bị mù sao? Mục Vân Dực, nghĩ tôi là đồ ngốc à?”
Mục Vân Dực há miệng định gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.
Phải mất một lúc lâu, ta mới bình tĩnh lại.
“Em biết từ khi nào?”
“Trước khi giả mù ít nhất cũng nên giấu điện thoại kỹ, đừng để bè bán đứng chứ.”
“Không tính là lừa em, chỉ là mù tạm thời, tốt hay xấu còn chưa rõ.”
“Tôi không muốn nghe nữa,” tôi cắt ngang. “Vừa nãy, tôi và Tề Minh Dự đã chính thức quen nhau.”
Mục Vân Dực cúi đầu khổ.
“Không phải em sẽ cho tôi cơ hội sao? Mới bao lâu mà…”
“Là quá đủ rồi. Bảy năm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Anh ta hoàn toàn im lặng, cúi gằm mặt, không biết đang nghĩ gì.
Tôi thở hắt ra, ta.
“Chân còn đau không? Có cần tôi gọi cấp cứu không?”
“Đỡ rồi, nếu nhà có hộp y tế thì giúp tôi băng lại một chút.”
Tôi đứng dậy, đi vài bước thì ngoái đầu lại, thấy ta vẫn ngồi yên ở đó.
Ánh mắt trống rỗng, vào khoảng không vô định.
“Còn không đứng dậy?”
Mục Vân Dực ngẩng đầu lên theo hướng giọng của tôi, nở một nụ nhạt.
“Băng bó luôn ở đây đi, tôi đi không nổi nữa.”
“Đúng là phiền phức.”
Tôi lườm ta, xoay người đi lấy hộp y tế.
Không nhận ra rằng sau lưng tôi, biểu cảm của ngày càng phức tạp.
Sáng hôm sau, tôi vừa thức dậy,
Đã thấy đại thiếu gia vốn quen thức khuya dậy muộn ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
“Ô, đại thiếu gia khỏi hẳn rồi à?”
Mục Vân Dực gượng, không trả lời câu hỏi của tôi.
“Tôi mua vé máy bay về hôm nay rồi.”
Đến lượt tôi ngẩn ra vài giây.
Sau đó hỏi, “Có cần tôi đưa ra sân bay không?”
“Không cần, tôi đã đặt xe.”
“Vậy thì, chúc thượng lộ bình an.”
Anh ta không đáp, chỉ ngồi trên ghế sofa, ánh mắt khóa chặt lấy tôi.
Ánh nóng bỏng và mãnh liệt khiến tôi bất giác nghĩ đến một kiểu từ biệt.
Tôi chưa bao giờ thấy Mục Vân Dực như .
Trước khi đi , tôi hỏi một câu.
Một câu mà lẽ ra tôi nên hỏi từ rất lâu.
“Lần này đến Thâm Thành rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Để gặp em.”
“Chỉ thôi sao?”
“Tiện thể, muộn màng cho em biết… tôi chưa từng thích ai khác. Từ nhỏ đến lớn, người tôi thích, chỉ có em.”
Đến lượt tôi im lặng.
Một lúc lâu sau, tôi mới mở lời, “Tôi biết.”
Thực ra, đó cũng là điều mà tôi sau này mới nhận ra.
Những ký ức năm đó là thật, niềm vui là thật, những khoảnh khắc đẹp đẽ cũng là thật.
Phải diễn giỏi đến mức nào.
Mới có thể như không , lại không để lộ một kẽ hở nào.
Chỉ là khi ấy, Mục Vân Dực không chịu thừa nhận.
Một thiếu gia cao cao tại thượng, lại lòng với con của người giúp việc.
Tôi với :
“Mục Vân Dực, chúng ta không thể nào nữa.”
“Anh có niềm kiêu hãnh của mình, và tôi cũng .
“Tôi từng thích , điều đó không phải là lý do để xem nhẹ tôi.”
“Biết rồi.”
Mục Vân Dực đột nhiên đứng dậy, ôm chầm lấy tôi.
Rất chặt, rất chặt.
Khi tôi định đẩy ra, chủ buông tay.
Rồi khẽ gõ vào trán tôi, giống như đã vô số lần khi còn nhỏ.
“Đến đây để em một lần. Thấy em sống tốt, tôi yên tâm rồi.
“Còn nữa, tôi chưa từng lừa em. Tin hay không tùy em.”
Nói xong, nhấc chiếc túi đặt ở cửa.
Tôi định bước theo tiễn , ngăn lại.
“Lần này, để tôi là người đi trước.”
7
Chiều hôm đó, tôi nhận một tin nhắn từ Mục Vân Dực.
Rất đơn giản, chỉ hai chữ: “Đến rồi.”
Rồi từ đó, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa.
Như thể tháng ngày ở Thâm Thành chỉ là ảo giác của tôi.
Một giấc mơ, tỉnh dậy chẳng còn dấu vết.
Nhưng tôi cũng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều.
Không lâu sau khi Mục Vân Dực rời đi, Tề Minh Dự với sự mạnh mẽ của mình đã hoàn toàn bước vào cuộc sống của tôi.
Từ cái hôm “một nụ hôn định ,” cảm của chúng tôi tăng tốc một cách chóng mặt.
Ban ngày, chúng tôi là mối quan hệ nghiêm túc giữa sếp và nhân viên.
Đóng cửa lại, chúng tôi trở thành một đôi nhân thân mật.
Tề Minh Dự còn tuyệt vời hơn những gì tôi tưởng tượng ở một nửa còn lại.
Anh tự tay nấu những món ngon.
Tối đến, khi tôi lười biếng nằm trên giường, sẽ dịu dàng giúp tôi tẩy trang.
Tôi thích cảm giác một người đàn ông mạnh mẽ chủ vào ban ngày, và hoàn toàn khuất phục dưới chân tôi vào ban đêm.
Cuộc sống êm đềm đến mức tôi quên mất sự tồn tại của Mục Vân Dực.
Cho đến một ngày, Tề Minh Dự bất ngờ hỏi tôi:
“Không phải em nhà có nuôi một con chó sao? Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
Lúc đó tôi mới nhớ lại câu xa xưa kia.
Tôi hờ hững đáp: “Là chó quý, nuôi không nổi nên gửi về quê rồi.”
Tề Minh Dự tôi thật sâu, cũng không hỏi thêm gì.
Hôm đó, khi đi , đồng nghiệp đột nhiên thì thầm chuyện phiếm với tôi.
“Cậu có thấy dạo này sếp mình trông như có xuân không? Cứ như đang hẹn hò với một tiểu tinh nào đó ấy!”
Chuyện cảm giữa tôi và Tề Minh Dự vốn là bí mật nơi công sở.
Vì muốn giữ gìn hình ảnh, tôi chưa từng tiết lộ với ai.
Nghe thế, tôi giả bộ gật đầu nghiêm túc.
“Thật ra tôi cho cậu biết, tiểu tinh đó chính là tôi.”
Tưởng rằng đồng nghiệp sẽ kinh ngạc hoặc tra hỏi thêm.
Nhưng không, tôi nhận lại chỉ là một tiếng nhạt.
“Cậu bớt mơ mộng đi. Tôi còn biết tiểu tinh đó là ai rồi.”
Tôi: “?”
“Nhìn kìa, Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Tôi quay lại , thấy một bóng dáng thướt tha xuất hiện ở cửa.
Đồng nghiệp hạ giọng:
“Con chủ tịch Tập đoàn Thành Thái, tiểu thư nhà giàu. Nghe trước đây là cũ của sếp chúng ta. Theo thông tin đáng tin cậy, dạo gần đây hai người họ liên lạc rất thường xuyên, khả năng cao là cũ không rủ cũng tới.”
Tôi chưa từng hỏi Tề Minh Dự về “ sử” của .
Dĩ nhiên, cũng chưa từng hỏi tôi.
Chúng tôi đều có chung một quan điểm về chuyện cảm:
Chỉ cần hiện tại, không cần quá khứ.
Khi người phụ nữ đó bước vào văn phòng của Tề Minh Dự, tôi mới hỏi đồng nghiệp:
“Cậu nghe tin này từ đâu? Đáng tin không?”
“Đá-n-g tin không? Cậu nghĩ tôi là ai chứ!”
“Cậu biết chuyện Thành Thái chuẩn bị mở chi nhánh ở cảng đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi. Sếp chúng ta năm nay xin điều chuyển công tác sang cảng, chẳng phải là để nối lại xưa với tiểu thư ấy sao!”
Nói xong, tôi hoàn toàn sững sờ.
“Cậu Tề Minh Dự đã xin điều chuyển công tác?”
“Ừ, cậu không biết à?”
Đồng nghiệp ngạc nhiên: “Cuối năm sẽ công bố chính thức thôi. Phòng mình sắp đổi sếp rồi.”
Tôi mím môi, không trả lời, chỉ liếc mắt về phía văn phòng của Tề Minh Dự.
Anh đang đứng đối diện với người phụ nữ kia, không biết họ đang chuyện gì.
Không để ý thấy biểu cảm lạ lùng của tôi, đồng nghiệp hỏi tiếp:
“Đúng rồi, Ninh Ninh. Lần trước tôi với cậu chuyện giới thiệu cậu cho ông họ lớn của tôi, ấy xem ảnh cậu xong muốn xin số liên lạc. Đội trưởng đội bóng rổ, cao 1m85, đẹp trai cực kỳ. Cậu cho không?”
“Tất nhiên cho, sao lại không.”
Đang , cửa văn phòng của Tề Minh Dự mở ra.
Người phụ nữ bước ra trước.
Tề Minh Dự đi phía sau, lúc ngang qua tôi, liếc thật sâu.
Tôi cong môi đầy khiêu khích: “Đẹp trai, ai mà chẳng thích.”
Không lâu sau, Tề Minh Dự gọi tôi qua điện thoại nội bộ, bảo vào văn phòng của .
Vừa bước vào, tôi đã bị một bóng đen đẩy sát vào cửa.
Đây là góc khuất trong văn phòng, không cần lo lắng đồng nghiệp bên ngoài thấy.
Nhưng hành này của khiến tôi giật mình.
Hẹn hò với Tề Minh Dự đã lâu, đây là lần đầu tiên “mất kiểm soát” ở nơi việc.
“Đẹp trai?”
Giọng khàn khàn: “Tôi không biết em lại có hứng thú với trai đẹp từ bao giờ.”
Tôi mỉm , nghiêng đầu tránh nụ hôn của : “Giám đốc Tề có sở thích nghe lén nhân viên trò chuyện à?”
Anh lập tức giải thích: “Người vừa rồi là cũ của tôi. Nhưng chúng tôi chia tay sạch sẽ, không dây dưa. Cô ấy đến chỉ vì công việc, liên quan đến đấu thầu dự án.”
Tôi “ồ” một tiếng, không tỏ ra quan tâm.
Ngược lại, Tề Minh Dự có vẻ không hài lòng: “Chỉ thế thôi sao?”
“Không thì sao nữa?”
“Em không ghen?”
“Không phải đã chia tay sạch sẽ rồi sao, em ghen gì?”
Im lặng một lúc, ôm tôi, thở dài.
“Đôi khi tôi thật sự không thể đoán em nghĩ gì.
“Nếu có thể, tôi chỉ muốn trói em bên cạnh mãi mãi.”
Bạn thấy sao?