6
Thì ra là nhắm vào tôi à?
Tôi hứng thú đám người trước mặt.
“Một món đồ một vạn?”
Cô kia lập tức gật đầu.
“Đúng, chơi không?”
“Sao lại không chơi chứ.”
Tôi lập tức cởi áo khoác ngoài, móc điện thoại ra quét mã thanh toán.
“Một vạn, chuyển ngay đi.”
Mọi người xung quanh dường như không ngờ tôi sẽ phản ứng như , ai nấy đều sững sờ.
“Gì ? Mau trả tiền đi, đừng chơi không nổi nhé?”
Mùa thu đến, tôi đã mặc sẵn hai lớp áo, cởi một cái cũng chẳng sao.
Sớm biết trước tôi đã mặc thêm vài lớp rồi, thật là sơ suất!
Cô kia nghiến răng, bấm điện thoại chuyển khoản một vạn cho tôi.
Nhưng chưa chịu thua, ta tiếp tục thách thức.
“Nếu có bản lĩnh thì cởi thêm một món nữa đi!”
“Được thôi, hai mươi vạn.”
“Tại sao chứ?!”
“Hỏi thừa, nghĩ giá của mỗi món đồ là như nhau sao?”
Cô ta bị tôi chặn họng, không cãi lại , đành quay sang cầu cứu An Lâm.
An Lâm đứng dậy, hất cằm tôi.
“Được thôi, hai mươi vạn. Nhưng phải cởi đồ, chạy ba vòng quanh đây, tôi lập tức chuyển tiền.”
“Không , phải hai trăm vạn.”
Sắc mặt An Lâm lập tức thay đổi, nghiến chặt răng.
“Cô đang tôi đấy à?”
“Không có đâu chị , điều chỉnh giá dựa theo khả năng chi tiêu của khách hàng không phải là chiến lược kinh doanh cơ bản sao? Cô chưa từng đi taxi công nghệ à?”
Huống hồ mấy rich kid như này, chẳng phải đều dạy về tài chính quản lý sao?
Chút chiêu trò đơn giản thế này mà cũng không biết?
“Hay là… không có nhiều tiền đến ? Nếu thì đừng có ra vẻ nữa!”
Sắc mặt An Lâm lúc xanh lúc trắng, đang định nổi khùng thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Các người đang gì ?”
Thẩm Dịch Xuyên đã quay lại.
Hắn vừa tôi lập tức cau mày.
“Em cởi áo khoác ra không lạnh sao?”
So với mấy người mặc váy hai dây, váy ngắn trong đây thì tôi đã mặc nhiều lắm rồi.
“Bọn em đang chơi game mà! Bạn hào phóng lắm, cởi một món đồ sẽ cho một vạn.”
Mọi người trong phòng lập tức câm nín.
Sắc mặt Thẩm Dịch Xuyên tối sầm lại, hắn chắn trước mặt tôi, ánh mắt quét qua đám người trong phòng.
“Các người đang bắt nạt ấy?”
“Không có, chỉ là giỡn thôi mà. Tất cả đều là em với nhau cả.”
An Lâm gượng gạo nở nụ , còn tôi thì vươn người ra sau lưng Thẩm Dịch Xuyên, thật lòng hỏi.
“Cô phẫu thuật chuyển giới ở đâu ? Kỹ thuật đỉnh thật đấy, tôi cứ tưởng là đàn ông cơ.”
Trong phòng có người không nhịn bật , lập tức bị An Lâm trừng mắt chằm chằm.
Tôi thấy hiệu quả không tệ, liền tiếp tục thêm mắm dặm muối.
“Cô có bị rối loạn nhận thức giới tính không? Cơ thể là nữ cứ nghĩ mình là đàn ông?”
“Hay là vốn là đàn ông, lại nghĩ mình là phụ nữ nên mới mặc đồ nữ?”
“Cô im miệng cho tôi!”
An Lâm tức đến mức hét lên, đang định nổi khùng thì bị Thẩm Dịch Xuyên chặn lại.
“Tôi đưa ấy đến chỉ để giới thiệu với mọi người, không ngờ các người lại mang ấy ra trò .”
An Lâm tức đến đỏ cả mắt, gào lên đầy ấm ức.
“Cô ta có gì xứng với chứ, Thẩm Dịch Xuyên! Chẳng lẽ bao nhiêu năm nay không nhận ra tôi thích sao?!”
7
Trước màn tỏ đầy của mỹ nhân, với tư cách là , tôi bây giờ nên tuyên bố chủ quyền hay lập tức khóc lóc bỏ chạy đây?
Nhưng khổ nỗi tôi là hàng giả.
Thôi thì cứ im lặng ngồi hóng hớt .
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Tôi không thích .”
Thẩm Dịch Xuyên thẳng thừng từ chối, khiến An Lâm như bị giáng một cú trời giáng.
“Tôi vẫn luôn ở bên ! Vậy mà lại không thích tôi, mà lại thích loại con này?!”
Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi, tôi cũng hoang mang luôn.
Loại con này?
Tôi thì sao chứ?
“Tôi không cho phép ấy như !”
“Người tôi thích nhất chính là ấy!”
Thẩm Dịch Xuyên bất ngờ hét lên, khiến cả phòng im bặt.
Ngay cả tôi cũng sốc.
Gì ?
Câu thoại não tàn này thật sự là với tôi sao?
Nói xong, hắn kéo tôi rời khỏi phòng.
Trước khi cánh cửa khép lại, tôi còn kịp thấy An Lâm tức giận đập mạnh ly rượu xuống đất.
Trên đường về trường, Thẩm Dịch Xuyên vẫn im lặng.
Chỉ đến khi đến cổng trường, hắn mới mở miệng.
“Chuyện hôm nay… xin lỗi em. Tôi không ngờ họ lại với em.”
“Họ có gì tôi đâu? Với lại, vấn đề là do họ, liên quan gì đến .”
Chưa kể, tôi còn kiếm tận một vạn hôm nay nữa!
Thẩm Dịch Xuyên gật đầu, tôi đi vào cổng trường.
Nhưng đi nửa đường, hắn đột nhiên gọi tôi lại.
“Tống Tri Ý, em hích kiểu con trai như thế nào?”
Tôi thẳng thắn trả lời.
“Đẹp trai.”
“Vậy…”
Hắn cúi đầu, do dự một lúc lâu rồi mới ngước lên.
“Vậy em thấy tôi thế nào?”
Tôi nghi ngờ hắn uống nhiều quá rồi.
Cũng may là hôm nay có tài xế lái xe hộ, nếu không chắc chắn đã đâm thẳng vào vỉa hè.
Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời, bảo vệ cổng trường đã không nhịn nổi mà lên tiếng.
“Vào hay không đây? Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, lát nữa quản lý không cho vào đâu.”
Vừa nghe , tôi lập tức tạm biệt rồi chạy một mạch về ký túc.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Dịch Xuyên không còn tìm tôi nữa.
8
Chớp mắt một cái, kỳ nghỉ Quốc khánh đã kết thúc.
Năm tư không có nhiều tiết học, nhiều cùng lớp đã xin nghỉ để đi thực tập.
Tôi thì nộp hồ sơ khắp nơi, vẫn chưa tìm công việc phù hợp.
Chỗ thì tuyển nhân viên bán hàng, chỗ thì chăm sóc khách hàng.
Chán quá, tôi liền nhắn tin cho Thẩm Dịch Xuyên.
“Anh đã theo đuổi người trong lòng chưa?”
Chủ yếu là để xác nhận tháng sau tôi còn nhận mười vạn nữa không.
Cuối cùng, sau nửa tháng im hơi lặng tiếng, hắn cũng trả lời.
“Chưa, ngày mai em có thể đi ăn với tôi không?”
Dĩ nhiên là !
Chỉ là tôi không ngờ, người đi ăn không chỉ có Thẩm Dịch Xuyên mà còn có cả ba hắn.
Nhìn người đàn ông trung niên nghiêm túc trước mặt, tôi đơ luôn.
“Nghe cháu là của con trai bác?”
Tôi cứng đờ mất vài giây rồi mới chậm rãi gật đầu.
“Nó vì cháu mà tuyệt giao với nhà họ An, đến cả chuyện ăn cũng không cho bác hợp tác với nhà họ.”
Câu này là có ý gì?
Đừng là xem tôi như hồng nhan họa thủy nhé?
Tôi vội liếc Thẩm Dịch Xuyên, ánh mắt cầu cứu.
Anh gì đi chứ?
Hôm nay tôi đang đóng vai gì trời?
“Chú à, thực ra chuyện này…”
“Chú biết rồi, hai đứa cảm ổn định!”
“Người trẻ có suy nghĩ riêng cũng là chuyện bình thường!”
“Con trai, con ra mặt vì người mình như , đúng là rất giống ba năm xưa!”
Chuyện này sao lại diễn biến theo hướng không thể tưởng tượng nổi thế này?!
Ba hắn kéo tay con trai, liên tục khen ngợi, hận không thể bắt chúng tôi kết hôn ngay hôm nay.
“Con trai, nếu con đã có người rồi, thì cũng nên nghĩ đến tương lai đi chứ.”
“Không thể để người ta theo con chịu khổ .”
“Thế này đi, trong công ty có một vị trí phó tổng giám đốc, ngày mai con qua đó luôn đi.”
Tôi không tài nào xen vào cuộc trò chuyện giữa hai cha con, chỉ có thể ngồi hóng hớt.
Đúng là nếu không cố gắng thì phải về nhà kế thừa sản nghiệp mà.
Thẩm Dịch Xuyên không trả lời, thế là ba hắn chuyển ánh mắt sang tôi.
“Tống Tri Ý, nghe cháu học năm tư rồi, chuyên ngành thiết kế thời trang đúng không?”
“Công ty bác đúng lúc cũng về thời trang, cháu có muốn đến thử không? Lương bổng có thể thương lượng.”
Mắt tôi sáng lên ngay lập tức.
Hai cha con nhà này đúng là cao tay, nhắm thẳng vào điểm yếu của tôi.
“Nếu cháu với Thẩm Dịch Xuyên cùng đến thì càng tốt, có cầu gì cứ với bác.”
“Cháu chỉ có một cầu thôi.”
“Cháu đi.”
“Có thể ký xác nhận thực tập cho cháu không?”
Có thì tôi nguyện trâu ngựa cũng .
Ba hắn lập tức gật đầu đồng ý, ý tứ quá rõ ràng, chính là muốn tôi thuyết phục con trai ông đi .
Tôi quay sang Thẩm Dịch Xuyên, còn chưa kịp gì thì hắn đã gật đầu.
“Được thôi, chiều nay em đi xem phim với , sẽ đồng ý.”
Dễ dàng sao?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì ba hắn đã đứng bật dậy.
“Xem phim hay đấy! Hai đứa đi chơi đi, ba đi ngay đây, tuyệt đối không phiền!”
Nói xong liền cầm chìa khóa xe chạy mất dạng.
Cứ như , tôi có một công việc chính thức.
Hơn nữa, vừa xem phim về tôi đã nhận thư mời thực tập, sau đó bắt đầu chạy khắp nơi ký giấy tờ để hoàn tất thủ tục đi .
Công ty không xa trường lắm, nên tôi vẫn tiếp tục ở ký túc xá.
Ngày đầu tiên đi , Thẩm Dịch Xuyên còn lái xe đến đón tôi.
Hắn để lại ấn tượng quá sâu sắc với bộ đồ Ultraman full họa tiết, nên đêm qua tôi đã đặc biệt dặn dò hắn phải chọn quần áo cho tử tế.
Từ xa đã thấy hắn đứng dựa vào xe, tôi bất giác dừng bước.
Bộ vest cắt may tinh tế kết hợp với vẻ mặt nghiêm nghị, khiến tôi không thể rời mắt.
Đẹp trai quá, tôi thích kiểu nam thần lạnh lùng này lắm.
Đáng tiếc, ngay giây tiếp theo, có hai đứa trẻ đeo cặp Ultraman đi ngang qua, ánh mắt hắn dán chặt vào chiếc cặp, chỉ thiếu điều nhào tới giật về.
Ha ha, đẹp trai thì có đẹp, chỉ tiếc là không có não.
Ba hắn sắp xếp cho tôi một vị trí trợ lý, trắng ra là đi theo hỗ trợ hắn.
Nhưng có thể học hỏi nhiều thứ, nên tôi mặt dày nhận lời.
Chỉ trong một buổi sáng, nhờ khả năng giao tiếp xuất sắc, tôi đã nhanh chóng hòa nhập với đồng nghiệp.
Ngược lại, Thẩm Dịch Xuyên trông chẳng khác gì dân văn phòng chính hiệu, cả sáng chôn chân trong phòng việc.
Đến trưa, An Lâm mang giày cao gót đến.
Nhìn thấy tôi, ta trừng mắt như sắp rớt ra ngoài.
Bạn thấy sao?