Bạn Gái Giả, Lương [...] – Chương 1

Tôi đi chùa cầu nguyện trúng ba tỷ.

Vừa ra khỏi cổng thì bị xe tông, bồi thường ba nghìn.

Nằm trên giường bệnh, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

Tên công tử nhà giàu đâm vào tôi thì nước mắt nước mũi tèm lem, sụt sịt : “Hu hu hu, em đừng xảy ra chuyện gì nhé, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà…”

Tôi: “Không…”

Hắn: “Lúc nãy thấy em cầm hồ sơ xin việc, chắc chưa có việc nhỉ? Hay giả của tôi đi, lương cao, việc nhàn, chủ yếu để ứng phó với gia đình.”

“Lương tháng 100 triệu.”

Tôi lập tức quay xe: “Dạ vâng, nô tài sẵn sàng phục vụ ạ!”

1

Kỳ nghỉ Quốc khánh, ngày thứ năm của chuyến du lịch “đặc công sinh viên”.

Tôi bất ngờ nhận thư mời phỏng vấn từ một công ty.

Vừa in xong hồ sơ xin việc, phía bên kia gọi điện đến, nhẹ nhàng buông một câu: “Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.”

Trời ơi, mạng sống sinh viên cũng là mạng sống đó, có cần hành hạ không?

Cuối cùng, tôi cầm theo hồ sơ, quyết định ghé qua một ngôi chùa gần đó.

Không cầu gì khác, chỉ mong trúng ba tỷ để cả đời không phải đi .

Tiện thể tiêu diệt toàn bộ rau mùi và rau răm trên thế giới, giải thoát nhân loại.

Xếp hàng hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới lượt.

Hỏi một tiểu sư thầy đi ngang qua xem khi nào mới đến lượt tôi.

Sư thầy mỉm nhẹ nhàng: “Có duyên ắt sẽ đến.”

Nói thì cũng như không .

“Hoặc thí chủ có thể qua điện thờ bên cạnh, nơi đó cầu duyên rất linh.”

Thôi khỏi, tôi đâu có thiếu nhân duyên.

Điện cầu duyên tôi khinh thường, điện cầu tài lộc tôi quỳ lạy không rời.

Lại xếp hàng thêm nửa tiếng, cuối cùng cũng tới lượt tôi.

Tôi quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh.

Rồi bắt đầu đọc số chứng minh nhân dân và tên tuổi, chỉ thiếu điều khai luôn ba đời tổ tiên.

Lỡ mấy vị thần linh không biết tôi là ai thì sao?

“Tôi muốn ba tỷ.

Phải có bằng con đường hợp pháp.

Không phạm pháp, không trái đạo đức, không ảnh hưởng sức khỏe…”

Lải nhải một hồi, bác phía sau bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Mấy đứa trẻ bây giờ, cho phép ước nguyện chứ có bảo kể chuyện mơ đâu.”

Ủa chứ có gì khác nhau à?

Ước xong, tôi rời đi.

Không hiểu sao cảm thấy tinh thần phấn chấn, bước đi cũng nhẹ tênh.

Ai dè, do quá phấn khởi, tôi vừa bước đúng lúc đèn xanh sáng, ngay sau đó, một chiếc xe lao thẳng tới.

Giây cuối cùng trước khi bất tỉnh, tôi xác nhận lại:

Đèn xanh.

Vạch kẻ đường.

Tốt lắm, lần này chắc chắn có tiền rồi.

Không hổ danh thần linh, hiệu suất việc cực nhanh!

Lần nữa mở mắt, tôi đã nằm trong bệnh viện.

Bác sĩ bảo rằng tôi chỉ bị hạ đường huyết do chưa ăn sáng.

Chấn thương nhẹ, chỉ bị trầy xước.

Nhiều nhất chỉ bồi thường ba nghìn tệ.

Vãi!

Lỗ vốn rồi!

Tôi nằm trên giường, muốn khóc khóc không nổi.

Còn chưa kịp nức nở, bên cạnh đã có người khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi ròng ròng, nắm chặt tay tôi.

“Em đừng có chuyện gì nha, tôi xin em đó!

Thầy bói năm nay nếu tôi chuyện xấu, cả đời này chắc chắn không sống qua năm mươi tuổi.

Không đâu, tôi còn rất nhiều tiền chưa tiêu hết!

Tài khoản VIP tôi còn nạp tới bốn mươi năm nữa, tôi còn chưa xem cái kết của Conan mà!”

Má nó, cái tên rich kid phiền phức này.

Tôi lập tức rút tay về, ai ngờ hắn khỏe như trâu.

“Chỉ cần em muốn gì, tôi đều đồng ý!”

Tôi: “Không…”

“Em cầm hồ sơ xin việc, chắc chưa có công việc nhỉ?

Hay giả của tôi đi, lương cao, việc nhàn, chủ yếu là ứng phó với gia đình.”

Ủa? Còn có vụ này nữa à?

Tôi vừa định hỏi xem hắn có bị chấn thương não không, hay là bị cái túi khí đập vô đầu đến lú lẫn rồi.

Ai ngờ giây tiếp theo, một giọng mạnh mẽ vang lên.

“Lương tháng mười vạn.”

Tôi đang hấp hối trên giường bệnh bỗng bật dậy:

“Dạ vâng, lão nô sẵn sàng phục vụ!”

2

Chàng rich kid mình tên Thẩm Dịch Xuyên.

Không có gì ngoài tiền, giờ chỉ muốn vung tiền để nhờ tôi giúp một chuyện.

Nghe cái câu này mà tôi muốn sái hàm.

Giúp đỡ người khác là truyền thống tốt đẹp, tôi tất nhiên sẽ giúp rồi!

“Anh cần tôi gì? Đóng giả người để ứng phó với bố mẹ?”

“Bố mẹ thích kiểu nào, mỹ nữ quyến rũ, nàng thơ thanh thuần, hay tiểu thư khuê các?”

Anh thích kiểu nào, tôi đều có thể diễn .

“Không phải, thật ra dạo này bố mẹ tôi cũng bận, không thúc giục nữa. Nhưng tôi còn chuyện khác…”

Tôi lập tức bừng tỉnh.

“Là mấy theo đuổi đúng không? Phiền quá nên muốn tôi giúp đuổi đi?”

Đám con nhà giàu, đúng là không bao giờ thiếu đào hoa.

Mấy tiểu thư danh giá kiêu ngạo, hay những nàng Lọ Lem học giỏi lương thiện.

Chắc chắn cần người xử lý giúp rồi.

“Vậy muốn tôi thế nào? Ra khí chất chính cung dằn mặt họ, hay dùng tiền đè bẹp luôn?”

“Nhưng trước, tiền ra tôi sẽ tính vào hóa đơn nhé, còn lại khỏi lo, tôi rất chuyên nghiệp.”

“Kể cả họ có tay chân, tôi cũng có thể nằm lăn ra ăn vạ đòi bồi thường.”

Đây là cơ hội phát tài hiếm có, tôi phải giữ cho chắc!

Thậm chí còn muốn xoay một vòng 360 độ giữa không trung để thể hiện năng lực.

Ai ngờ Thẩm Dịch Xuyên ấp úng nửa ngày mới lên tiếng.

“Thực ra… dạo này tôi thích một người, không biết theo đuổi thế nào.”

“Nên muốn tìm một giả để học cách một người đàn ông tốt. Cô có thể giúp tôi không?”

Tôi dụi tai, sợ mình nghe nhầm.

Bây giờ rich kid đều theo phong cách tiền nhiều ngốc nghếch thế này sao?

“Tất nhiên là rồi! Tôi cái gì cũng giỏi!”

Chỉ cần tiền đúng chỗ, tôi còn có thể biến Ultraman thành bạch mã hoàng tử.

Hai chúng tôi liền trao đổi WeChat tại chỗ.

Và ngay giây tiếp theo, tôi nhận một khoản chuyển khoản mười vạn.

“Tiền lương tháng này của .”

Ủa?

Sao lại có ông chủ vừa nhận việc đã trả lương trước ?

Tôi thật sự cảm muốn khóc.

“Vậy bước đầu tiên chúng ta gì đây?”

Bước ra khỏi bệnh viện, Thẩm Dịch Xuyên hào hứng hỏi tôi.

Tôi ta từ đầu đến chân.

Thật ra, ta rất đẹp trai.

Lông mày sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, dưới mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, quyến rũ đến nao lòng.

Chỉ có điều…

Cái áo lốp to đùng này với chiếc quần nhăn nhúm kia, đúng là không thể nổi.

Món đồ thời trang có giá trị nhất trên người chắc là chính cái mặt tiền của ta.

“Anh… cái áo này…”

Tôi lựa lời cẩn thận, sợ chọc giận ông chủ.

“Không đẹp à? Nhân viên bán hàng khuyên tôi mua đó, tận hai mươi ba ngàn, ấy là cái cuối cùng trong cửa hàng.”

Chắc họ xem là thần tài luôn rồi.

Mấy món hàng tồn kho ế chổng vó chắc nhờ cả vào để giải quyết.

“Ờm… đúng là hơi không hợp. Hay là để tôi đi mua cái khác với nhé?”

“Ồ, thôi. Không đẹp thì tôi không mặc nữa.”

Nói xong, Thẩm Dịch Xuyên liền thẳng tay cởi áo ném luôn vào thùng rác.

Hai mươi ba ngàn một cái áo, vứt là vứt.

Tôi hai ngàn ba mua cục xà phòng còn dùng tận ba tháng.

Khi hắn cởi áo ra, lộ chiếc áo thun bên trong, suýt nữa mù mắt tôi.

“Cái áo quái gì đây?”

Màu sắc loạn xạ, trước ngực là một hình in bự chảng với tư thế cực kỳ khó hiểu.

“Đây là áo giáp của Ultraman đấy! Phiên bản giới hạn, may mà tôi mua kịp cái cuối cùng!”

Tôi: “…”

Bỗng nhiên cảm thấy, hắn theo đuổi không thành cũng… dễ hiểu.

Còn số tiền này, tôi cảm thấy mình nhận rất xứng đáng.

3

Thẩm Dịch Xuyên trực tiếp dẫn tôi đến trung tâm thương mại, móc ra một chiếc thẻ.

“Vậy giúp tôi chọn đồ đi.”

Gia đình ơi, ai hiểu cảm giác này không, tôi vừa va phải thần tài rồi!

Sinh viên chuyên ngành thiết kế thời trang như tôi cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Quan trọng là ông chủ này đúng kiểu quý nhân, tôi chọn cái gì cũng gật đầu, quẹt thẻ cái rẹt không do dự.

Sau khi thay bộ đồ mới, nhan sắc hắn tăng lên mấy bậc, đến mức mấy con chó đi ngang cũng phải ngoái .

“Tới giờ rồi, kể tôi nghe về thích đi.”

Tôi cũng muốn xem thử là thần thánh phương nào đủ sức mê hoặc một rich kid như .

“Chúng tôi chỉ thường nhắn tin, chơi game chung vào buổi tối thôi.”

Ủa?

Gặp phải kiểu qua mạng luôn hả?

Tôi thật sự không ngờ, một rich kid không đi bar tán mà lại theo chủ nghĩa trong sáng.

“Vậy có biết ấy thích gì không? Biết bệnh mới kê đơn chính xác chứ.”

“Không biết.”

Nói xong, Thẩm Dịch Xuyên đột nhiên cúi đầu.

“Nhưng nếu chuyện với nhiều hơn, chắc tôi sẽ biết.”

“Cái gì cơ?”

Hắn nhỏ đến mức tôi không nghe rõ, liền tiến lại gần hơn.

Ai dè Thẩm Dịch Xuyên giật lùi mấy bước, mặt đỏ như gấc.

Ủa?

Thời này mà vẫn còn kiểu đàn ông ngây thơ thế này hả?

Không thể không , từ lúc quen biết Thẩm Dịch Xuyên, tam quan của tôi bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.

Mua sắm xong, hắn lái xe đưa tôi về trường.

Về đến ký túc xá, việc đầu tiên tôi là nằm vật xuống giường, mở ví điện tử kiểm tra số dư.

Trời má, nhiều tiền quá!

Lần thực tập trước, tôi chỉ ba nghìn một tháng, còn bị trừ tám trăm do đi trễ và cãi sếp.

Tức đến mức tôi lập tức báo cáo lên bộ lao .

Còn cái mười vạn này á?

Là con số tôi chưa từng dám mơ tới!

“Song Chi Ý, vào game không?”

Đến khi cùng phòng gọi, tôi mới thoát khỏi trạng thái đơ người.

Thế là ký túc xá lại bước vào giờ chơi game vui vẻ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...