04
Nếu bây giờ tôi người, chửi người, chắc chắn ta sẽ nghĩ tôi đang phát điên vì mà không đáp lại.
Còn nếu tôi thản nhiên : “Anh hiểu lầm rồi, em chỉ đang chơi trò trừu tượng với thôi.”
Anh ta nhất định cũng sẽ nghĩ đó là cái cớ sau khi bị từ chối.
Còn nếu tôi không gì?
Anh ta kiểu gì cũng tưởng tôi đang buồn bã vì bị tổn thương, một mình rơi vào trầm mặc.
Tên này… ghê thật đấy!
Tôi bị ta dồn vào góc mà không hề hay biết!
Đúng là điểm match-point rồi, tôi nuốt nước bọt, quyết định sai thì sai luôn, mặt dày tới cùng, chơi đến cùng.
“Người ta nam cứng rắn cũng sợ nữ dai mà, có gì đâu mà không thể đồng ý? Anh thấy thu nhập mỗi tháng 300000 điểm của em không xứng đáng à? Hay cảm thấy không thể chia đôi mọi thứ với em, nên thấy có lỗi với cảm của em hả?
“Đến phí khám của bé Miu, cũng muốn chia đôi luôn hả?”
Mặt mũi hay tiền, em phải lấy một cái chứ.
Lâm Dư An lại im lặng.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bé Miu, bé phát ra tiếng “grừ grừ” thoải mái trong tay ta.
“Để khám cho bé Miu trước đã.”
Gì đây trời?
Đối phương tung ra một chiêu “chuyển chủ đề”, tôi thì thua te tua.
Còn trừu tượng tiếp nữa là tôi biến thành con hề mất!
Tôi buồn bực “ừ” một tiếng, ngồi vào góc, im lặng không thêm câu nào.
Giờ tôi nghi Lâm Dư An chắc chơi game “Identity V”, chứ không sao mà vài phút lại đổi nhân cách như chong chóng .
Kết quả khám phải ba ngày sau mới có, tôi dỗ bé Miu chui vào túi, khoác lên vai định chuồn.
Nhưng không biết có phải là sân nhà của ta phát huy tác dụng không, Lâm Dư An đưa tay ra giữ tôi lại.
Tuy lực đạo rất nhẹ, chỉ là kéo lại rồi buông ngay.
Chị lễ tân ta, lại tôi, rồi nở một nụ mờ ám.
Cái kiểu đó tôi quen lắm — chắc chắn tưởng mình đang “ăn dưa” ngồi hóng chuyện ái.
“Đợi đã,” Lâm Dư An có vẻ hơi ngại, như đang chọn từ cẩn thận, “Mình… kết Zalo đi?”
Tôi lập tức nhớ tới cái avatar anime mắt đỏ phát sáng kia, vẫn chìa mã QR ra.
Anh ta yên lặng rút điện thoại quét mã, nick gửi kết là một tài khoản dùng ảnh mèo avatar.
Bỏ chơi trừu tượng rồi hả?
Thế thì chẳng phải tôi trở thành đứa trừu tượng sao?
Tôi ấn đồng ý kết , rồi không thèm để ý tới nữa.
Hôm nay thua thảm, đối phương có quá nhiều nhân cách, tôi chịu không nổi.
Tôi đeo túi mèo lên vai, tựa tay lên quầy đợi chị lễ tân tính tiền.
Lâm Dư An không hiểu sao lại đứng bên cạnh tôi một lúc.
Anh ta tôi:
“Sao em chưa về? Anh… còn lâu mới tan ca mà.”
Hả??
Tôi liếc ta:
“Em còn chưa thanh toán tiền khám cho bé Miu mà.”
Chị lễ tân tôi với ta, vừa định đưa hóa đơn ra thì lại ngượng ngùng thu về.
Tôi: “…”
Chắc chắn đầu ta lại đang chạy mấy kịch bản vớ vẩn rồi.
Lâm Dư An tránh ánh mắt tôi, với tay rút hóa đơn, gấp lại nhét vào túi.
“Anh trả rồi.”
Anh ta chị lễ tân, lại tôi, trông như có lời muốn mà ngập ngừng, khiến tôi bỗng thấy có điềm xấu.
Và đúng như linh cảm.
Giữa sảnh chính đông người qua lại, ta mở miệng:
“Bé Miu, chỉ bao em lần này thôi, hiểu không?”
Không khí như bị bấm nút tạm dừng, khóe miệng tôi giật giật, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Tôi: “……”
Số lần tôi dùng dấu ba chấm dạo gần đây chắc đã vượt qua tổng lượng sử dụng trong suốt 25 năm qua.
Tôi rút lại tờ hóa đơn từ túi ta, chị lễ tân lên, tôi không dám chậm trễ liền quét mã thanh toán.
“Không phải chia đôi à…”
Anh ta còn đang “mắc ca bà ca” gì đó nữa.
Tôi gật đầu lia lịa:
“Đùa thôi mà, bận thì đi việc đi nhé? Đi nha?”
Làm ơn đi nhanh lên!
Tôi đẩy ta một cái, còn quay đầu lại tôi đầy nghi hoặc.
Tôi vẫy tay tiễn, cố đuổi cho đi.
“À mà này,” tôi quay sang chị lễ tân, “chị gửi em Zalo của bác sĩ Thẩm nhé, lần sau em muốn hẹn bác sĩ Thẩm.”
Chị lễ tân cố nín , gượng gạo đáp:
“Được ạ.”
Tôi liếc lại phía sau — Lâm Dư An đã biến mất.
Yên tâm rồi, tôi cúi thấp giọng hỏi:
“Anh ta bình thường cũng hả?”
Chị lễ tân đẩy thông tin bác sĩ Thẩm cho tôi, cũng hạ giọng:
“Không hẳn đâu…”
Tôi cảnh giác quay lại xung quanh, thấy không có ai, lại hỏi tiếp:
“Ảnh bảo ảnh có người trong lòng rồi, thật không đấy?”
“Ờm… có thì có… mà…”
Ủa?
Nói năng gì mà cứ ấp a ấp úng?
Là có hay không trời?
Tôi nghĩ bụng chắc là người ta không thèm để ý đến ta thôi.
Tôi gian trong lòng.
Chị lễ tân lại ra vẻ thần thần bí bí:
“Thật ra… quen ảnh rồi thì em sẽ biết thôi!”
Bạn thấy sao?