Được rồi, giờ là tới lượt tôi.
“Tôi thì rất theo chủ nghĩa lãng mạn, sinh nhật 25 tuổi của tôi còn ba tháng nữa, mong từ bây giờ bắt đầu chuẩn bị. Mỗi ngày chuyển khoản cho tôi 5200, nhớ ghi là ‘tự nguyện tặng’.”
“Nghe rõ chưa? Là ‘tự nguyện tặng’, không phải ‘tự nguyện tặng’.”
“Hiểu không?”
“Với lại, mong bù quà sinh nhật 24 năm trước của tôi luôn nha.”
Hình như tôi thấy khoé miệng ảnh giật giật.
“Nói về sở thích thì, tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là hay gọi trai đẹp tới uống chút rượu cùng thôi. Nhưng chắc không để bụng nhỉ?”
“Tôi còn có một thói quen tốt, rất thích tố giác. Dù không có bằng chứng tôi cũng tố. Biết đâu trúng, 500 triệu tiền thưởng của ban phòng chống tệ nạn xã hội thì sao?”
“Thu nhập của tôi ấy mà, mỗi tháng đã đạt 300000 điểm, mua ly trà sữa này thì dễ như trở bàn tay.”
Tôi vừa vừa chỉ ly trà sữa trước mặt, lật qua lật lại bàn tay: “Dễ như trở bàn tay!”
Lần này đến lượt Lâm Dư An im bặt.
Thấy mặt ta mờ mịt, tôi lại , tung câu cuối cùng: “Tôi cũng rất ưng đó. Hay là mai mình đi đăng ký kết hôn luôn nhé?”
Lâm Dư An: “…”
Môi ta run run, cố gắng thốt ra một câu: “Anh… bạo lực gia đình, sợ khổ em.”
Tôi tít mắt: “Thì sao chứ? Tôi sẽ báo công an.”
02
Chúng tôi nhau 30 giây, mọi thứ đều không cần thành lời.
Đến giây thứ 31, ta giơ tay:
“Anh xin hỗ trợ từ bên ngoài.”
“Haha,” tôi ra vẻ nắm chắc phần thắng, “mời .”
Thấy ta bắt đầu nhắn tin cho ai đó, tôi cũng cầm điện thoại lên.
Mẹ: 【Tiến triển tới đâu rồi?】
Tôi vò đầu bứt tai: 【Mỗi người một chiêu, đấu qua đấu lại khá rôm rả.】
Chỉ là đối phương có vẻ cũng bị ép đi xem mắt.
Anh ta không có vẻ gì là nghiêm túc.
Mẹ gửi liền ba sticker hoa sen nở rộ, thôi cũng thấy bà vui lắm.
“Khụ khụ,” ta giả vờ ra vẻ thần bí, muốn thu hút sự ý của tôi, “về nhân phẩm, thu nhập các kiểu chắc cũng biết sơ sơ rồi, giờ mình kết Zalo trước nhé?”
Ý là chuyển chiến trường online?
Tôi gật đầu.
Bác sĩ thú y đẹp trai thế, không kết thì phí.
Kết quả quét mã xong, hiện ra là giao diện chuyển khoản.
Tôi: “…”
Bị lừa rồi.
Nhưng không sao.
Tôi chuyển cho ta 4 nghìn 5 tệ.
Anh ta ngẩng lên tôi, hình như ngạc nhiên vì tôi thực sự chuyển tiền.
Tôi tươi:
“Haha, sao ? Không phải đang ngầm ám chỉ lấy nhau rồi cũng phải chia đôi mọi thứ à?
“Trời ơi kìa, trai đẹp à, lần sau khỏi vòng vo, em hiểu hết.”
Khóe miệng ta giật càng dữ, tôi cảm giác sắp suy sụp rồi.
Tôi cố nhịn , cầm ly trà sữa ta tặng, vẫy vẫy tay với :
“Mai gặp ở phòng đăng ký kết hôn nha.”
Ngây thơ ghê, đời thật gì có lượt chơi tiếp theo.
Anh sẽ không có cơ hội thắng tôi lần thứ hai đâu.
Tôi vui vẻ về nhà, mẹ mắt sáng như đèn pha, vừa hét “con rể đâu” vừa lao tới.
“Tìm không thấy, có duyên thì gặp lại.”
Tôi chui vào ghế sofa, ôm lấy con mèo nhỏ:
“Mẹ đừng nghĩ nhiều, người ta đâu có thật lòng đi xem mắt.
“Kim quy nam chính gì đấy toàn là giả thôi, đời thật gì có mấy người như .”
“Mày cố lên thì sẽ có!” Mẹ giật lấy con mèo, “Mai mẹ mang bé Miu đi khám, con nghĩ cách hẹn cậu số tám ra đi!”
“Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị!”
Tôi: “…”
Tôi nên chuẩn bị gì cho cơ hội này đây? Một bộ sách 800 trang về văn học trừu tượng chắc?
Tôi buông xuôi:
“Không hẹn đâu, chưa kết mà.”
Mẹ “xì” tôi một cái:
“Sao cái này mà cũng không hả?”
Nói rồi, bà lại ra ban công gọi điện.
Gần đây mẹ thân thiết với mấy quá chừng
.Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, lăn vài vòng trên ghế sofa, chưa nghỉ bao lâu thì điện thoại “ting” một tiếng — là Lâm Dư An gửi lời mời kết :
【Gió thổi mưa rơi, chờ em trước cục dân chính.】
Ảnh đại diện của ta là một nhân vật anime trắng đen, mắt phát sáng đỏ — không phải là nick phụ thì chắc mới đổi, chắc là chiêu do “quân sư” bên ta bày ra.
Avatar thiệt… phi thường phi chính thống.
Chẳng lẽ đấu võ mồm với tôi đã khơi dậy máu hiếu thắng của ta rồi?
Tôi nổi hứng tò mò, chấp nhận lời mời kết .
Ngay lập tức ta gửi tin:
【Anh nóng quá đi mất~ (môi hồng hồng chu lên than thở).】
Còn đính kèm ảnh selfie không thấy mặt.
Tôi: “…”
Thật sự muốn báo công an.
Tôi bấm vào xem trang cá nhân của ta — có mèo, rất nhiều mèo, ảnh phong cảnh, cảm nghĩ khi đọc sách, và ảnh món ăn nấu rất chỉn chu.
Có vẻ không phải nick phụ thật, chắc chỉ là mới đổi avatar “trừu tượng” thôi.
Xem ảnh thì thấy cuộc sống của ta ngoài đời khá phong phú.
Tôi quay lại khung chat, mở ảnh ta gửi ra xem.
Giữa mùa hè mà quấn kín mít từ đầu tới chân, rõ ràng không thấy gì cả.
Anh ta thật sự không sợ bị say nắng sao?
Mà nếu có thì… lại càng trừu tượng.
Thế là tôi cực kỳ hiểu chuyện, bắn liền combo ba tin nhắn:
【Anh đẹp trai thật đấy, em có chút thích rồi. Mà sao hè rồi còn mặc kín thế? Em lo cho đó, lỡ bị say nắng thì sao? Anh không thấy tội ba mẹ nuôi khôn lớn à?
【Thôi đừng mặc kín nữa nha, cho em xem tí đi không? Ngoan mà, sao không trả lời? Đang onl không? Cho em xem… chân cái coi.
【Cho em xem cơ bụng…
【Cho em xem vợ của ông nội…
【(Tin nhắn gửi thất bại. Bạn và đối phương không còn là bè.)】
Gì trời?
Tôi lập tức gửi liền 10 lời mời kết kèm tin nhắn:
【Anh đủ chưa? Nếu có gì không hài lòng, có thể bình tĩnh trước đã.
【Đợi khi nguôi ngoai rồi gửi cũng không muộn mà.】
Đối phương trả lời:
【Chúng ta không hợp đâu, em đừng theo nữa. Anh đã có người trong lòng rồi.】
Cái gì?! Tôi bật dậy, gõ liền mạch:
【Sao không sớm? Cái giấy kết hôn chia đôi bốn nghìn rưỡi kia định trả lại không? Haha, thật ra em cũng đâu có muốn xem cởi đồ đâu. Haha, tại ai mặc kín mít người ta tò mò chứ.
【Cười chết mất, em chỉ đang giúp hỏi thôi đó.
【Cho em xem xíu thì có sao đâu? Anh giả trân thiệt đấy.】
Bạn thấy sao?