Tống Thành gật đầu: “Sao thế, cậu ta tìm mẹ à?”
“Không, mẹ muốn nhắc con. Nếu đã không dùng nữa thì đừng để cậu ta dính dáng gì đến công ty.
“Nếu sau này con mềm lòng rồi bị thiệt thòi, lúc ra ngoài đừng mẹ là mẹ con, mẹ không chịu nổi mất mặt đâu.”
Tôi nghĩ, Tống Thành trở thành “ rể câm” chắc cũng có liên quan đến cách dạy dỗ trong gia đình.
Tôi ngồi bên cạnh ngây ngô, mẹ chồng tôi qua gương chiếu hậu, cũng :
“Susu, con đừng lo. Nếu con trai mẹ sản, sau này mẹ nuôi con, mẹ đáng tin hơn nó nhiều.”
“Thế thì con cảm ơn mẹ trước ạ.”
Tống Thành hừ một tiếng: “Sao, chồng không thân, mẹ chồng mới thân à?”
“Đừng có chọc mối quan hệ mẹ con tốt đẹp của chúng tôi!”
9
Lời mẹ chồng trên đường, Tống Thành tuy không trả lời, vẫn để tâm.
Tối đó, sau khi thu dọn đồ đạc, nghịch điện thoại một lúc rồi đột nhiên :
“Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi nhau rồi.”
“Hả?”
Hai người họ mà cũng thành đôi à? Đúng là trời định.
“Nhậm Vi Vi đồng ý thật à?”
“Lần trước, vì nể Trần Tuấn Vũ từng cùng vượt khó, chúng ta không kiện Nhậm Vi Vi, thế là họ thành đôi.
“Dù sao họ đương tử tế, không chuyện, cũng không gì. Nhưng nếu họ còn dám chọc vào em, nhất định cho họ biết tay.”
Đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ Tống Thành từng dân chị.
Tôi không bình luận gì, chỉ hỏi:
“Vậy sau khi Trần Tuấn Vũ hết phép, có định cho cậu ta quay lại không?”
Tống Thành thở dài:
“Có quay lại hay không cũng thế thôi. Dự án của cậu ta giờ đều do người khác phụ trách rồi, cứ để xem sao.”
Tức là vẫn cho quay lại.
Thật ra Tống Thành thì có vẻ cứng rắn, lại rất mềm lòng.
Chúng tôi đều biết, Trần Tuấn Vũ có thể sẽ không còn trung thành, vẫn muốn tin thêm một lần.
“Vì em mà xử lý Trần Tuấn Vũ thế này, không sợ người ta bất nghĩa à?”
Anh vòng tay ôm vai tôi:
“Miễn sao không ai dám bắt nạt vợ trước mặt là .”
Rất tốt.
Vì em hai sườn đâm dao, vì vợ đâm em hai nhát.
Ba tháng sau, Trần Tuấn Vũ trở lại công ty.
Mấy ngày đó, Tống Thành có vẻ không vui.
Tôi cứ nghĩ do Trần Tuấn Vũ khó chịu, hỏi ra mới biết lý do.
Trần Tuấn Vũ vừa quay lại đã xin tuyển Nhậm Vi Vi vào công ty.
“Nhậm Vi Vi bỏ bùa cậu ta hay sao?”
Tống Thành lạnh lùng hừ một tiếng:
“Đầu óc Trần Tuấn Vũ bị lừa đá rồi! Cậu ta còn vào phòng cầu xin.
“Ngày trước bảo cậu ta nghỉ ở nhà, cậu ta không lấy cũ ra lý do.
“Giờ vì một người phụ nữ mà dám uy hiếp !”
Bảo sao trước đây họ thân nhau, hóa ra đều vì phụ nữ mà sẵn sàng đâm nhau một nhát.
Cuối cùng, Tống Thành thở dài:
“Nhậm Vi Vi thư ký cho Trần Tuấn Vũ.”
Tôi vỗ vai :
“Thế thì cũng tốt. Hai người họ như là trói chặt nhau rồi.”
Tống Thành lắc đầu, không gì.
Tôi biết lo tôi không vui, thật ra tôi lại thấy Nhậm Vi Vi vào công ty là chuyện hay.
Có những người giữ trong tầm mắt thì mới dễ nắm thóp.
Vì không muốn khó Tống Thành, tôi chỉ cầu Nhậm Vi Vi công khai xin lỗi, giữa tôi và ta thì chưa hết nợ nần dễ dàng đâu.
Trần Tuấn Vũ dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu của công ty, Tống Thành không nỡ xử lý thẳng tay một phần vì nghĩa, một phần vì sợ nhân viên khác lạnh lòng.
Chỉ khi nào bắt cậu ta phạm sai lầm nghiêm trọng, mới có thể khiến cả hai biến mất khỏi tầm mắt tôi mãi mãi.
Giống như hôm đó tôi hỏi cậu ta ở đồn cảnh sát:
Nhậm Vi Vi đến đám cưới, cậu ta không biết trước hay sao?
Cậu ta có căn hộ trong khu tôi ở, ai đã thêm Nhậm Vi Vi vào nhóm cư dân?
Hai người họ vốn đã là một giuộc.
10
Lần gặp lại Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi là tại công ty của Tống Thành.
Tống Thành gọi điện bảo tôi, có tài liệu để quên ở nhà, nhờ tài xế mang đến giúp.
Tôi nghĩ mình cũng không có việc gì , liền cầm tài liệu và tiện thể mang theo cơm trưa tự nấu cho .
Dù hình thức có hơi thảm, không phải tôi ăn là .
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Khi tôi đến công ty Tống Thành, trong thang máy chỉ có tôi và Nhậm Vi Vi, cứ như tác giả cố ý sắp xếp.
“Tô Tiếu Ngữ, lâu rồi không gặp.”
Tôi chỉ gật đầu hờ hững, không định chuyện.
Nhậm Vi Vi tiếp tục:
“Nhìn thấy tôi ở công ty của Tống Thành, chắc tức lắm nhỉ?”
Tức gì cơ? Lương của cũng từ túi Trần Tuấn Vũ mà ra thôi.
“Chúng tôi có thể cùng việc tại công ty, còn thì chỉ có thể ở nhà.
“Muốn gặp ấy cũng phải ấy cho phép mới tới .
“Cô cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Nhìn ánh mắt đầy đắc ý của Nhậm Vi Vi, tôi chỉ muốn mở đầu ta ra xem bên trong rốt cuộc có phải toàn là bọt biển không.
“Nếu tôi hôm nay sẽ cho nghỉ việc, nghĩ Trần Tuấn Vũ giữ nổi không?”
“Đing!”
Thang máy dừng lại, cửa mở.
Tôi chỉ tay ra ngoài, mỉa mai:
“Đi đâu thì đi đi.”
Nhậm Vi Vi tức đến tím mặt, hung hăng trừng mắt tôi một cái rồi bước ra khỏi thang máy.
Tôi thở dài, lắc đầu.
Người mà không có não, kiểu gì cũng thấy ngu xuẩn.
Tôi giao tài liệu cho Tống Thành và kể lại chuyện trong thang máy.
Anh nhăn mặt, biểu cảm khó :
“Nhậm Vi Vi lúc sinh ra chắc quên mang não theo.”
Tôi không thêm về Nhậm Vi Vi, tiện hỏi về tài liệu:
“Tài liệu này là gì mà cần gấp thế?”
Tống Thành đáp:
“Dự án mới, nửa cuối năm có kiếm tiền hay không đều trông vào dự án này.”
Anh định giải thích thêm về kế hoạch, tôi lạnh lùng cắt ngang:
“Anh thế, giống như em hỏi đoán thử màu son của em là gì .
“Tha cho nhau đi.”
Tôi mở hộp cơm tự ra, nhận lời khen ngợi từ Tống Thành:
“Em tránh xa bếp núc là hạnh phúc lớn nhất của cái bếp.
“Nhìn quả cà tím này xem, nó trải qua cả mùa hè dài để nảy mầm và kết quả, đâu phải để biến thành một đống đen thui thế này.”
Tốt thôi, vừa xóa sạch lực nấu ăn của tôi.
“Sau này cơm nước lo hết!”
“Em cứ như trước giờ không phải .”
Cũng đúng.
11
Mấy ngày gần đây, Tống Thành rất bận.
Anh đích thân dẫn đội, tập trung toàn lực cho dự án nửa cuối năm, bỏ rất nhiều công sức.
Hôm trước ngày đấu thầu, lại nhờ tôi mang tài liệu từ nhà đến công ty, trông rất gấp, bảo tôi đưa thẳng vào phòng họp.
Trên đường ra, tôi cờ gặp Trần Tuấn Vũ đang bưng cà phê.
“Tô Tô? Đến đưa tài liệu cho Thành ca à?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu, lướt qua mà không thêm gì.
Tối về nhà, Tống Thành hiếm khi cau có.
Anh ít khi mang cảm ở công ty về nhà, hôm nay trông thật sự có chút bực bội.
“Sao ? Dự án không thuận lợi à?”
Tống Thành múc cho tôi bát canh, đáp:
“Không, chỉ hy vọng tài liệu hôm nay em mang đến, sẽ không bao giờ phải dùng đến.”
“Không cần để em phải đi lấy tài liệu hộ à?”
“Đó là giả, chỉ để màu cho người khác thôi.”
Rõ ràng, “người khác” ở đây chính là tốt Trần Tuấn Vũ của ấy.
Tống Thành mỉa mai:
“Trần Tuấn Vũ đang tiếp với một công ty đối thủ.”
“Anh không thể không đề phòng. Nếu dự án này mà đổ bể, thật sự mất trắng.”
Tôi vỗ vai :
“Mất trắng thì cũng không sao, chị đây có chút tiền tiêu vặt.”
“Chị đây mà là loại ăn bám à?”
Tôi gật đầu:
“Được thôi, tiền của chị thì chị tiêu.”
Tống Thành cuối cùng cũng nở nụ :
“Không sao, tiền của đều để em tiêu hết.”
Sáng hôm sau, Tống Thành đi sớm cùng đội của mình.
Buổi đấu thầu bắt đầu lúc 10 giờ, không hiểu sao dù ở nhà, tôi cũng thấy căng thẳng.
10 giờ 15 phút, tôi nhận cuộc gọi từ một số lạ.
“Tô Tiếu Ngữ, chồng sắp mất trắng rồi.”
Lại là cái bóng dai dẳng của Nhậm Vi Vi.
Tôi lập tức bật chế độ ghi âm. Những kẻ chưa xong chuyện đã vội khoe khoang thường không nhiều, bắt một đứa là lời lớn.
“Cần tôi phát trực tiếp không? Để xem Tống Thành sản thế nào.
“Các người đã nhục mạ tôi như thế, giờ tôi sẽ trả lại gấp trăm, gấp nghìn lần!
“Lần này, tôi sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về tôi.”
Tôi không kìm cảm giác ngao ngán, hỏi lại ta:
“Cô học gì từ Trần Tuấn Vũ thế?
“Video ngắn hóa trang chăng? Có cần tôi lồng tiếng cho không?
“Nếu không dùng tới não, nên quyên góp cho người cần.”
Nói xong tôi cúp máy. Ở bên Tống Thành lâu, trình độ “cà khịa” của tôi cũng tăng đáng kể.
Đến chiều một giờ, Tống Thành gọi điện cho tôi.
“Vợ ơi, tiền tiêu vặt của em cứ giữ lấy. Anh đây mọi việc thuận lợi, tiếp tục kiếm tiền nuôi em nhé!”
Bạn thấy sao?