“Tất cả là lỗi của .”
“Bảo bối à, đừng giận nữa. Giận chỉ tổ sinh nếp nhăn, không đáng đâu.
“Tối nay gà hầm nấm cho em ăn, gà mẹ mang từ quê lên.
“Vợ chỉ cần ăn, chuyện mắng ai để chồng lo.”
Tối đó, tôi ngồi ăn cơm, vừa Tống Thành trong nhóm chat đấu khẩu với Nhậm Vi Vi.
Sau khi ta rời nhóm, vẫn chưa hết giận, kéo cả gia đình đứa trẻ buổi sáng ra mắng thêm một trận.
“Lần sau ai dám chọc giận vợ tôi, hỏi con rồng trên lưng tôi trước xem nó có đồng ý không.”
Đọc đến đây, đầu tôi đau như búa bổ.
Tống Thành, một người đàn ông luôn biết cách khiến cảm và lúng túng cùng lúc.
“Còn rồng vượt sông, ngày xăm đó mẹ rượt đánh bốn con phố, quên rồi à?”
“Đồ vô lương tâm, ai chỉ thích trai cơ bắp với tay xăm hả! Xăm đau chết đi , mẹ đánh , em chẳng thèm cản. Anh đúng là tốt bụng, đến giờ cũng chưa khai em ra.”
Nghe thế tôi không nhịn .
Hình xăm của Tống Thành là để tán tôi mà có.
Tôi đăng lên mạng gần đây thích trai cơ bắp với hình xăm, một tuần sau đi xăm kín lưng, bị mẹ chồng tôi đánh cho một trận.
Rồi nhăn nhở gửi tôi bức ảnh:
“Em xem, đẹp trai không?”
Tống Thành chính là kiểu người vừa quê mùa vừa dễ thương thế đấy.
6
Dưới sự kiên quyết của Tống Thành, chúng tôi đã báo cảnh sát.
Tại đồn, tôi lại gặp Nhậm Vi Vi.
Cô ta :
“Nếu không phải vẫn nhắn tin với tôi, tôi đã không dây dưa với .”
Tống Thành bật giận dữ:
“Anh có bao nhiêu lần rồi là cái WeChat đó không phải của . Anh giải thích mãi, bị điếc hay không hiểu tiếng người hả?”
Nhậm Vi Vi ấm ức, rơi nước mắt:
“Dù gì tôi cũng là cũ của , đối xử với tôi thế sao?”
“Anh phải đối xử thế nào? Mua cái bia thờ để cúng à?
“Cô nghĩ mình là ai? Chửi vợ , vu khống , còn đòi thái độ tốt? Mặt lớn đến mức đi ra ngoài che hết cả đường à?”
Viên cảnh sát ghi lời khai cố nín , nhắc nhở:
“Anh , năng giữ chút lịch sự nhé.”
Tôi ngồi một bên, Nhậm Vi Vi khóc thút thít, mỉm :
“Nhậm tiểu thư, không chỉ tôi mà cả Tống Thành cũng đã rất nhiều lần rằng đó không phải tài khoản WeChat của ấy.
“Người bình thường sẽ tìm cách điều tra xem ai giả danh ấy, chứ không phải loạn vô lý như .
“Thật ra biết tất cả đều là giả, không chịu chấp nhận sự thật và không muốn chúng tôi hạnh phúc.
“Nhưng những hành vi thấp hèn như không ảnh hưởng gì đến cảm của chúng tôi, chỉ khiến trông như một kẻ hề.”
Nhậm Vi Vi há miệng, không gì.
Mặt đầy tức giận không thể phản bác.
“Tôi đã giao tài khoản WeChat mà đưa cho cảnh sát.
“Chúng tôi sẽ tiếp tục kiện. Tin rằng sẽ sớm gặp người đứng sau tài khoản đó.
“Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm về việc mình . Hy vọng khi đó sẽ không hối hận.”
Nói xong, tôi không thèm thêm câu nào với ta nữa.
Cảnh sát nhanh chóng tìm ra chủ tài khoản WeChat giả danh “Tống Thành”.
Quả nhiên, là một gương mặt quen thuộc.
Khi gặp Trần Tuấn Vũ ở đồn cảnh sát, tôi không hề ngạc nhiên.
Trước đó, tôi đã bảo Tống Thành chia nhóm trên WeChat và đăng các bài viết khác nhau cho từng nhóm.
Dựa vào nội dung tin nhắn của Nhậm Vi Vi, tôi đã đoán ai là người giả mạo Tống Thành.
Trần Tuấn Vũ là quản lý công ty của Tống Thành, cũng là học cấp ba của .
Hắn vừa nằm trong nhóm, vừa quen biết Nhậm Vi Vi, rất khó không nghi ngờ.
Chỉ là Tống Thành luôn nghĩ Trần Tuấn Vũ quen lâu như , sẽ không chuyện này.
Chồng tôi đôi khi quá coi trọng cảm, tốt cũng không tốt.
Ví dụ như lúc này, tôi gặp Trần Tuấn Vũ chỉ thấy “đúng như dự đoán”, còn Tống Thành thì buồn bã.
Tất nhiên, kiểu buồn bã của hơi khác người.
“Trần Tuấn Vũ, không thấy mất mặt à? Lấy ảnh tôi đi lừa phụ nữ?
“Anh mình giống đứa trẻ mồ côi ngoài hành tinh sót lại sau cuộc xâm lược, mà còn giả tôi?”
Anh càng càng giận:
“Anh còn đến dự đám cưới của tôi, mẹ nó, Nhậm Vi Vi đến mà câm như hến?
“Anh đúng là vô đối đấy! Hai người hợp nhau quá, nhà 180m² cũng không chứa nổi cái mặt lớn của hai người đâu.”
Trần Tuấn Vũ cúi gằm mặt, áy náy :
“Thành ca, đừng giận, em thật sự bị ma xui quỷ khiến.
“Em thích Vi Vi từ hồi đi học rồi. Em không kiềm chế !”
Nhìn vẻ ngập ngừng trên mặt Tống Thành, tôi :
“Tuấn Vũ, đã kết với Nhậm Vi Vi, sao không thật?
“Cô ta đến đám cưới, sao không ngăn lại? Đừng bảo không biết trước, tôi không phải Thành ca của , mấy lời này gạt ấy chứ không gạt tôi đâu.”
Tống Thành cau mày, lầm bầm:
“Vợ à, nghe thế sao giống như em đang ngầm chê ngốc ?”
Tôi lạnh lùng liếc Tống Thành một cái, lập tức đổi giọng:
“Vợ ơi, em gì cũng đúng! Trần Tuấn Vũ, hỏi cậu đấy!”
Trần Tuấn Vũ gượng:
“Chị dâu—”
Tôi đứng dậy, không muốn thêm với hắn:
“Anh tự đi giải thích với Nhậm Vi Vi, cầu ta khôi phục danh dự cho tôi và công khai xin lỗi.”
7
Khi tôi và Tống Thành về đến nhà thì trời đã rất muộn.
Không rõ Trần Tuấn Vũ đã gì với Nhậm Vi Vi, cả hai người đều đã lên nhóm cư dân xin lỗi.
Nhậm Vi Vi còn đăng một video xin lỗi trên mạng xã hội.
Buổi tối, Tống Thành gối đầu lên tay tôi, có vẻ hơi buồn:
“Không ngờ lại là Trần Tuấn Vũ chuyện này.”
“Hồi đó dự án của công ty bị sập, mọi người bỏ đi hết, chỉ còn mình cậu ấy ở lại, cùng lại từ đầu.
“Anh em thân như ruột thịt mà lại như thế sao!”
Tôi mà không gì, giác quan thứ sáu mách bảo, chuyện này chưa thể kết thúc đơn giản như .
Sáng hôm sau, Trần Tuấn Vũ đến nhà xin lỗi.
Kết quả, hắn nhận hai con mắt thâm tím từ Tống Thành.
Hắn không phản kháng, chỉ ôm mắt :
“Thành ca, em thật sự biết sai rồi.”
Tống Thành lạnh lùng :
“Cậu tôi giận thì không sao, không lôi vợ tôi vào.”
“Nể em nhiều năm, cậu nghỉ ba tháng đi, công việc sẽ có người khác lo.
“Nhưng từ giờ, đừng bao giờ đến nhà tôi nữa.”
Trần Tuấn Vũ ngẩng đầu lên, kinh ngạc:
“Thành ca?”
Tống Thành quay lưng lại, không thêm gì.
Trần Tuấn Vũ tôi, cầu cứu:
“Chị dâu, em với Thành ca quen biết bao năm, phạm chị là lỗi của em.
“Nhưng chị không thể để Thành ca đối xử với em như thế!”
“T**!”
Tống Thành quát lớn:
“Cậu bớt đổ thừa cho vợ tôi đi, nghĩ tôi không hiểu cậu gì chắc?”
Ánh mắt lạnh lẽo, chằm chằm Trần Tuấn Vũ:
“Nếu cậu coi tôi là em, cậu phải tôn trọng vợ tôi.
“Khi cậu để Nhậm Vi Vi đám cưới, để ta vu khống và mắng vợ tôi, cậu có nghĩ đến tôi là em của cậu không?
“Tô Tô không cần phải tha thứ cho cậu. Người có trách nhiệm với cậu là tôi, vì tôi là chồng ấy.
“Việc tôi có thể là để cậu biến mất khỏi cuộc sống của ấy, chứ không phải bắt ấy phải tha thứ cho kẻ đã tổn thương mình.”
Phải công nhận, chồng tôi khi không ngốc nghếch thì rất ra dáng.
Trần Tuấn Vũ im lặng một lúc, sau đó cúi đầu xin lỗi tôi rồi rời đi.
“Vợ ơi, hôm nay không?”
Tôi , liếc một cái:
“Không tệ.”
Tống Thành toe toét, để lộ cái răng khểnh:
“Vậy tối nay em phải nghe lời !”
“Chỉ thế thôi à?”
“Chờ đi, tối nay sẽ cho em thấy thế nào là đàn ông chân chính!”
8
Sau khi Nhậm Vi Vi và Trần Tuấn Vũ rời khỏi, tôi và Tống Thành cuối cùng cũng yên tâm đi hưởng tuần trăng mật.
Để bù đắp tiếc nuối về lễ cưới trước đó, chúng tôi tổ chức một buổi lễ nhỏ trên bãi biển ở nước ngoài.
Lần này, Tống Thành chuẩn bị rất kỹ lưỡng, còn ba vệ sĩ canh gác, ai có hành vi bất thường là bị mời đi ngay.
“Tổ chức cưới thôi mà, lần nào cũng nghĩ sẽ bị sao?”
“Không , bị ám ảnh rồi. Phòng còn hơn chống.”
Tôi nhướn mày, trêu:
“Người đã gả cho rồi, cưới hỏi có quan trọng gì nữa đâu?”
Anh đứng sau lưng tôi, chỉnh lại khăn voan trên đầu tôi:
“Không , vợ cưới phải hạnh phúc mỹ mãn.
“Lần trước trong nước, đã thề trước tổ tiên.
“Lần này ở nước ngoài, để ông trời và Chúa cũng chứng kiến.
“Thế là cả thế giới biết chúng ta là của nhau rồi.”
Tôi bật không kiềm .
Biển xanh, trời trong, ánh nắng ấm áp, và người tôi đang cẩn thận đặt khăn voan lên đầu tôi.
Thật tuyệt.
Buổi lễ nhỏ lần này diễn ra suôn sẻ, và niềm vui của Tống Thành hiện rõ trên mặt .
Chúng tôi tận hưởng chuyến đi chơi ở nước ngoài, đến khi cả hai đều rám nắng mới trở về.
Mẹ chồng lái xe ra sân bay đón chúng tôi, trên đường về, bà hỏi Tống Thành:
“Mẹ nghe con cho Trần Tuấn Vũ nghỉ phép rồi?”
Bạn thấy sao?