Đới Tinh Huy mặt mày xanh mét, môi mím chặt, không lời nào, đi đến ghế sofa ngồi xuống. Không biết có nghe lọt lời nào không.
Thôi, dù gì những chuyện này cũng có quản lý của lo, không đến lượt tôi bận tâm.
Tôi chuẩn bị rời đi thì nhận điện thoại từ thân.
“Cưng ơi, Frank về nước thăm con, cậu giúp mình ra sân bay đón ấy không? Mình đã sắp xếp khách sạn cho ấy rồi, gặp con xong thì giúp mình đưa ấy đến khách sạn. Mấy ngày này cậu hướng dẫn viên địa phương cho ấy, dẫn ấy đi chơi một vòng…”
Tôi hơi bó tay.
“Bà tổ, tôi đang ở đoàn phim mà.”
Giọng thân tràn ngập sự bất lực: “Mình đang ở nước ngoài, không thể về . Frank lần đầu về nước, không biết đường. Cưng, dù sao ấy cũng là bố của con mình…”
Tôi thở dài.
“Được rồi, đúng lúc đoàn phim ngưng quay mấy ngày. Ai bảo tôi bà chứ? Tôi sẽ đi.”
Cúp máy, tôi chuẩn bị bước đi thì bị Đới Tinh Huy với vẻ mặt đầy phức tạp gọi lại, hỏi tôi định đi đâu.
“Ra sân bay.”
“Đón người?”
Tôi gật đầu, đáp qua loa: “Ừ, bố của cục cưng lần đầu về nước thăm con, tôi đi đón ấy.”
Đới Tinh Huy bỗng nhiên tỏ ra căng thẳng, đứng bật dậy khỏi ghế sofa, chỉ vài bước đã đứng trước mặt tôi.
Có vẻ như chấn não thực sự khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Anh nhíu mày rất chặt, mặt mũi cũng chẳng mấy dễ chịu. Giọng nén lại, hỏi tôi: “Lần đầu về nước? Hai người không ở bên nhau nữa à?”
Tôi hơi lo lắng liếc cái đầu của Đới Tinh Huy, gật đầu.
“Bọn tôi tất nhiên không còn ở bên nhau.”
Đới Tinh Huy đột nhiên nở nụ , phát ra tiếng “hề hề” ngớ ngẩn, trông như một đứa trẻ ngốc nghếch.
Nhìn thằng bé này, chắc đầu đã bị đập đến ngốc rồi.
Tôi vừa định đi thì lại bị Đới Tinh Huy chặn lại.
Kiên nhẫn cạn kiệt, tôi khoanh tay, hỏi rốt cuộc muốn gì.
“Cô đi đón ta gì? Cô không quay phim nữa à?”
Tôi đảo mắt.
“Anh mau quên sao? Đoàn phim tạm ngưng quay mấy ngày rồi.”
“Thế không quan tâm tôi nữa à?”
Đới Tinh Huy cao gần một mét tám lăm, đứng chắn trước mặt tôi, bĩu môi giả vờ đáng thương.
“Tôi phải quan tâm gì?”
Anh mở to mắt tôi, chỉ tay vào mình: “Tôi là người bị thương vì đấy—”
Tôi nghiến răng, cúi người gật đầu.
“Cảm ơn !”
Đứng thẳng lại, tôi Đới Tinh Huy.
“Đừng ép tôi bằng đạo đức!”
8
Chuyến bay của Frank bị trễ giờ.
Trong lúc chờ đợi, lòng tôi càng lúc càng bực bội.
Không hiểu vì sao, trong đầu cứ hiện lên đôi mắt kiểu cún con của Đới Tinh Huy.
Chậc, tự dưng lại thấy hơi áy náy.
Mãi mới đón Frank, cái chàng Tây chỉ đẹp mã và dáng chuẩn hoàn toàn vô dụng này vừa gặp đã bắt đầu màn hỏi “mười vạn câu vì sao.”
“Ý Ý, đi máy bay hơi khát, mình vào bar một ly trước nhé?”
“Giờ đang là ban ngày.” Tôi không còn gì để .
“Ban ngày thì sao? Ý Ý, đừng có trả lời lạc đề như chứ.”
…
“Ý Ý, đứa bé đó đẹp hơn Nguyệt Nguyệt không?”
“Ý Ý, sao ông KFC bên các cậu trông khác bên mình thế?”
“Ý Ý…”
Tôi sắp phát điên rồi.
Đầu óc vốn đã rối bời, giờ lại nghe một người tiếng Trung bập bõm hỏi hết câu lạ lùng này đến câu khác bên tai, cơn tức trong lòng tôi như núi lửa sắp phun trào.
Tôi đột nhiên đứng lại, Frank đi thêm vài bước rồi quay lại với vẻ mặt khó hiểu.
“Frank, có lẽ tôi không nên những lời này, tôi nghĩ cần phải hiểu rằng ở Trung Quốc, có những điều không giống như bên .”
Frank ngơ ngác.
“Với đứa trẻ, chỉ đóng góp một tinh trùng mà không hề gì thêm. Đứa bé là Nguyệt Nguyệt mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra, và đến giờ chưa từng bỏ ra dù chỉ một đồng mua tã lót, chưa từng dỗ bé ngủ, chưa từng vỗ ợ hơi, cũng chưa từng tắm cho bé. Vậy mà lại khiến Nguyệt Nguyệt phải vất vả sắp xếp người đón đến thăm con. Nói thẳng nhé, con có người cha như thà không có còn hơn. Đúng là sinh con và nuôi con một mình là lựa chọn của Nguyệt Nguyệt, nếu không giúp gì thì ít nhất đừng thêm rắc rối, không?”
Bạn thân tôi vốn là người mềm lòng. Tôi biết từ khi ở bên Frank, ấy đã luôn chu cấp cho , dù sau khi chia tay cũng quen chăm sóc đủ điều.
Chuyện cảm của người khác tôi không nên đánh giá, huống chi vì nhờ tôi giúp đỡ chuyện con cái mà ấy đã nhọc công thu xếp, thậm chí giới thiệu tôi vào đoàn phim.
Nhưng tôi thật sự không thể chịu nổi khi thấy một người cha vô trách nhiệm như xuất hiện trước mặt con mình.
“Frank, ở Trung Quốc, việc sinh con và nuôi dưỡng con đều quan trọng như nhau. Nếu không dự định tham gia vào cả hai việc này, sau này sao con có thể chấp nhận là cha của nó?”
Nói xong, tôi gửi địa chỉ cho .
“Đứa trẻ ở đây, muốn gặp hay không thì tùy , tôi còn việc phải , không tiễn .”
Rời sân bay, tôi nhắn tin cho thân, rồi bắt taxi về nhà.
Trên đường, tôi bất giác nhớ lại những chuyện hồi nhỏ.
Tôi lấy điện thoại ra, định lướt xem vài video ngắn để phân tâm, thì liên tiếp thấy mấy clip về Đới Tinh Huy.
Nghĩ ngợi một chút, tôi đặt món súp, định lát nữa tự tay mang đến đoàn phim cho .
Không ngờ, lúc về đến nhà, Đới Tinh Huy đã đứng sẵn ở cửa.
Tôi liếc cái đầu đã băng bó lại của , biết là vừa đi bệnh viện, nên thở phào nhẹ nhõm.
“Anh gì ở đây?”
Đới Tinh Huy vừa thấy tôi đã ngây ngô, mở miệng đáp: “Quên rồi.”
Haha.
Tôi lườm một cái, rồi hỏi tiếp: “Vậy còn nhớ tôi là ai không?”
Anh gật đầu.
“Em là của tôi.” Nói xong lại .
9
Tôi đá thẳng một phát về phía .
“Đừng có giả vờ ngớ ngẩn, ai thèm chứ!”
Nhưng nghĩ lại, bác sĩ đúng là có dặn rằng chấn não có thể ra chứng mất trí nhớ tạm thời. Chẳng lẽ ta không phải giả vờ?
Tôi mở cửa bước vào nhà, luôn ý quan sát .
Dường như Đới Tinh Huy biết tôi đang nghĩ gì, khẽ ho một tiếng rồi nghiêm túc : “Tôi không bị mất trí. Tôi luôn xem em là vị hôn thê… của tôi.”
Đới Tinh Huy thận trọng quan sát sắc mặt tôi, đổi lời .
Ngực tôi lại dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn. Tôi cúi đầu thay giày, sửa lại: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Chúng tôi không tiếp tục chủ đề này, vì đồ ăn giao đến.
Đúng lúc Đới Tinh Huy tự đến đây, tôi lấy bát, múc một bát canh đặt trước mặt .
Cúi đầu chuẩn bị múc một bát cho mình, thì phát hiện đang cầm đũa, cẩn thận gắp từng quả kỷ tử trong bát canh ra.
Tôi vốn không thích kỷ tử trong canh, còn Đới Tinh Huy thì chẳng bận tâm. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua vẫn nhớ.
Nhìn gắp nửa chừng, tôi dời ánh mắt đi.
“Anh không cần , tôi có thể tự múc bát khác không có kỷ tử.”
Tay tôi khéo léo múc một bát canh khác, tránh hết kỷ tử.
Nhưng Đới Tinh Huy lại : “Thế thì em cũng không cần gọi canh cho tôi, trợ lý của tôi cũng có thể mua mà.”
Tay tôi cầm muỗng khựng lại.
Đới Tinh Huy tôi, ánh mắt nghiêm túc và chăm như chưa từng có.
“Nhưng cảm không phải chính là những việc bản thân có thể tự , lại muốn một người khác giúp sao? Tri Ý, tôi ra trong lòng em vẫn còn có tôi. Rốt cuộc em đang bướng bỉnh vì điều gì? Trong phim, em có con tôi không để tâm, ngoài đời cũng …”
“Đợi đã, cái gì mà con? Cái gì mà không để tâm?”
Tôi ngắt lời , khiến ngây người tôi.
“Không phải em có con sao? Cậu bé đang ở với bố nó mà?”
Tôi sững sờ, mãi một lúc sau mới hiểu ra.
“Đó là con của thân tôi, Hạo Nguyệt! Cô ấy đi nước ngoài quay phim nhờ tôi trông mấy ngày. Anh nghĩ gì ?”
“Thật không?”
Đới Tinh Huy buông đũa, đứng phắt dậy, vì tác quá nhanh mà suýt nữa đứng không vững.
“Anh từ từ thôi, cẩn thận đầu đấy!” Tôi vội vàng đỡ .
“Hì hì, tốt quá, hì hì…”
10
Đới Tinh Huy tự mình chạy đến nhà tôi.
Xét đến trạng hiện tại của ta, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, tôi quyết định tự đưa về đoàn phim.
Cẩn thận hơn, tôi cố đi trước, để Đới Tinh Huy cách tôi mười phút rồi mới vào bãi đỗ xe ngầm.
Không ngờ vẫn bị paparazzi rình .
Sáng hôm sau, video đã tung lên mạng.
“Hai người giữa lúc quay phim vẫn không quên hẹn hò tại nhà nữ chính. Sau buổi hẹn, dù xuống lầu cách nhau một khoảng thời gian, cuối cùng vẫn lên cùng một chiếc xe để che mắt thiên hạ…”
Nghe đoạn thuyết minh từ các tài khoản chuyên tin đồn, tôi thực sự muốn độn thổ.
Sau khi video bị phát tán, trên mạng bắt đầu râm ran tin đồn, tôi là kẻ thứ ba chen chân vào giữa Đới Tinh Huy và Hà Tiêu Văn.
“Nghe bị thương trên phim trường cũng là do Thẩm Tri Ý giở trò. Trong phim đã là nữ phụ thâm hiểm, không ngờ ngoài đời còn đạt đến tầm cao mới.” “Thật sự là kẻ thứ ba sao? Chẳng lẽ Đới Tinh Huy đã ngoại ?” “Mọi người bình tĩnh nào, hình như Đới Tinh Huy chưa từng thừa nhận đã ở bên Hà Tiêu Văn mà?” “Nghe nữ phụ này muốn lên hạng nên cố quyến rũ Đới Tinh Huy để kẻ thứ ba. Hà Tiêu Văn đúng là bị oan mà.”
Chỉ trong chốc lát, tên tôi lập tức lên top tìm kiếm nóng.
Hà Tiêu Văn thậm chí còn dùng tài khoản chính để like một bình luận chỉ trích tôi. Dù ấy đã hủy like sau năm phút, cư dân mạng vốn mắt sắc như mắt diều hâu, đã chụp lại và lan truyền đi khắp nơi.
Với điều đó, trong mắt mọi người, tin đồn tôi là kẻ thứ ba đã xác thực, và tôi phải đối mặt với lần đầu tiên bị tấn công trực tuyến trong sự nghiệp.
Tin nhắn riêng tư tràn ngập tài khoản của tôi, toàn những lời lăng mạ thậm tệ. Không lâu sau đó, ngay cả số điện thoại của tôi cũng bị tiết lộ.
Đới Tinh Huy tìm đến tôi lúc này, bảo tôi đừng lo lắng, ấy sẽ giải quyết.
Bạn thấy sao?