Bạn Gái Cũ Của [...] – Chương 6

Tôi cầu nhất định phải tự mình đi, và Tống Huyền Thư cũng chấp thuận. Chỉ là không ngờ Tống Huyền Nghiệp sống chết đòi đi theo. Cậu nhóc giờ chẳng rời mình nửa bước, sợ xảy ra chuyện. Nó cũng chẳng muốn thừa kế cơ nghiệp.

Khi hai em đã lên máy bay, tôi đứng trước Tống phủ trên đỉnh núi, bắt đầu tái tạo kết giới bảo vệ toàn sơn.

Sợi chỉ nhân quả kéo dài từ phía xa giờ đã đỏ đến đen sẫm, cắm thẳng vào kết giới. Dù tôi đã dựng lại nhiều lớp kết giới, vẫn không thể ngăn nổi luồng nhân quả ấy.

Chú ngữ xuất phát từ con người. Người chưa chết, chưa giải.

Hai ngày sau, quản gia run rẩy hai chân, đến báo tin cho tôi:

“Cô Liễu… máy bay của cậu chủ bị tai nạn… không tìm thấy thi thể…”

Tôi sững sờ lùi lại vài bước, ngồi phệt xuống đất.

Tin tức nước ngoài liên tục đưa tin về vụ rơi máy bay tư nhân. Cả nhà họ Tống đều đã biết.

Trong lúc truyền thông ráo riết săn tin, ảnh đại diện trang web chính thức của Tống thị đã chuyển sang màu đen trắng. Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Mọi người chìm trong tang tóc. Họ hàng bên ngoại nhà họ Tống tập trung tại Tống phủ, bàn bạc đối sách tiếp theo.

Còn tôi thì đứng đó như cái xác không hồn.

Cho đến khi nghe thấy một tiếng gào khóc.

Tôi thấy Tần Duệ loạng choạng chạy vào, đôi mắt đỏ hoe.

Nhìn thấy tôi, ta như tìm chỗ để trút giận, lao vào đánh tôi tới tấp.

“Tất cả là do ! Cô không phải đến để giải quyết à? Vậy tại sao vẫn để người ta chết? Vậy đến đây để gì hả?”

“Hu hu hu… Huyền Thư, Huyền Nghiệp, bác , bác trai… sao mọi người lại chết thảm như …”

“Tất cả là lỗi của ! Sao không chết đi? Tôi biết cũ của Huyền Thư, chắc chắn là cố không giải , mới khiến Tống gia lâm vào thảm cảnh như !”

Tôi bị đánh đến đau buốt, ánh mắt vô hồn, chẳng buồn phản kháng. Cứ để mặc Tần Duệ đánh, da thịt trắng mịn bị bầm tím, trầy xước vì những cú và móng tay của ta.

Quản gia nén đau lo hậu sự.

Một số doanh nhân lớn cũng đến viếng, không có thi thể. Người thân bên ngoại đã sang nước ngoài để đưa thi thể về, nghe hiện trường quá tồi tệ, đến một mẩu xương cũng không còn.

Cả giới thương nghiệp rúng — một gia tộc trăm năm như Tống gia, chỉ sau một đêm liền tuyệt hậu.

Khách đến rất đông. Quản gia phải huy toàn bộ người hầu tiếp đón. Còn tôi thì như người ngoài cuộc, ngồi thẫn thờ giữa sân.

Cho đến khi tôi thấy Tần Duệ, đôi mắt đỏ hoe, đang chuyện với một người đàn ông trẻ. Gương mặt ta… rất giống Tần Duệ. Và giống một người khác…

Chương 9

Một tiếng sau, tôi đứng trong sân ngước mắt trời, nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt.

Kết giới bảo vệ Tống phủ do tôi dựng từ một giờ trước giờ đây càng lúc càng sáng rõ. Tám lớp kết giới phát sáng như một màn chắn màu trắng, rực lên ánh sáng kỳ lạ.

Trên khắp sườn núi, hoa sen trắng bay lơ lửng giữa không trung — đó là linh khí tinh khiết nhất của tôi.

Khóe môi tôi cuối cùng cũng nhếch lên thành một nụ :

Lời nguyền… đã giải.

Tần Duệ đang đi đến, định gì đó.

Tôi quay lại, mỉm ta. Nụ ấy khiến Tần Duệ khựng lại trong chốc lát. Cô ta vừa định mở miệng —

Tôi bỗng lớn:

“Bắt rồi!”

Ngón tay tôi nhanh chóng kết ấn, một sợi dây khóa hồn màu vàng kim lao ra từ đầu ngón tay, lướt qua Tần Duệ, bay thẳng đến người đàn ông đứng phía sau ta.

Người đàn ông đi cùng Tần Duệ lập tức bị khóa hồn trói lại, cả người bị trói chặt như bánh tét rồi ngã uỵch xuống đất.

“Á! Anh! Chị đang ? Liễu Linh Lung! Mau thả tôi ra!”

“Ha~ Lời nguyền máu đã giải. Quản gia, mời người nhà họ Tống ra.”

Tần Duệ không thể tin vào mắt mình khi thấy lão gia, phu nhân, và cả Tống Huyền Thư, Tống Huyền Nghiệp bước ra.

Tần Duệ cùng người đàn ông dưới đất trợn mắt bọn họ, sốc đến sững sờ.

Tống Huyền Thư mặt lạnh như băng:

“Quản gia, dọn sạch hiện trường.”

Mọi người xung quanh thấy Tống Huyền Thư, ai nấy đều chết lặng, không nổi một lời.

Cho đến khi quản gia mời tất cả ra ngoài, đồng thời hứa sẽ sớm mở họp báo công bố sự thật, đám đông mới rời đi trong nghi hoặc và hoang mang.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...