Vội vã trở về Tống phủ, Tống Huyền Nghiệp đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt vô cùng.
Tôi bảo mọi người ra ngoài, bắt đầu hành pháp: dùng kim định hồn phong tỏa tứ chi giữ lại hồn phách, rắc phất trần, dùng dịch trăng trừ tà khí.
Đúng là bị nguyền thật. Tôi nheo mắt kết giới bao phủ cả sơn trang, trắng như vầng khí bảo hộ.
Không có vấn đề gì cả… Vậy rốt cuộc là tại sao?
Tống Huyền Nghiệp dần tỉnh lại. Cậu nhóc mới mười bảy, mười tám tuổi, còn mang nét ngây thơ non nớt, vừa thấy tôi, liền thều thào:
“Chị dâu?”
“Hả?”
Tống Huyền Nghiệp dụi mắt:
“Chị dâu ơi, em không phải sắp chết rồi chứ?”
“Tôi không phải chị dâu của cậu, tôi tên là Liễu Linh Lung, xuống núi để giải trừ lời nguyền cho nhà các cậu.”
“Hả? Chị chưa chết à? Chị em khổ lắm đấy biết không!”
Tống Huyền Nghiệp vẫn là đứa trẻ, vừa thoát khỏi cõi chết mà chẳng sợ chút nào, trái lại còn vui vẻ, lém lỉnh nhận bà con với tôi.
“Chị dâu ơi, dù chị có hóa thành tro em cũng nhận ra. Phòng của em đầy ảnh chị luôn đó!”
“Hả?”
Thật hay giả ? Tống Huyền Thư vẫn còn nhớ tôi sao?
“Không tin thì đi mà xem. Mấy hôm trước em còn thấy ấy ảnh chị mà khóc đó!”
Nghĩ đến chuyện hôm qua hắn trừng mắt với tôi lạnh như băng, tự dưng tôi thấy khó tin quá.
Cửa phòng mở ra, Tống Huyền Thư lao vào, vừa thấy em trai không sao liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn lí nhí với tôi:
“Cảm ơn.”
“Ơ hai, người một nhà khách sáo gì chứ. Giờ chị dâu về rồi, khỏi cần ngắm ảnh khóc thầm nữa.”
“Nói linh tinh gì đó!”
Tống Huyền Thư gầm lên, trừng mắt em trai, vành tai đỏ ửng đã hoàn toàn tố cáo tâm trạng thật của hắn.
Tôi quay người rời đi, vừa vặn lướt qua một người phụ nữ đang chạy vào với vẻ mặt lo lắng. Cô ta rất đẹp, vừa tôi đi khỏi, ta đã nhào vào phòng gọi em trai.
Tối hôm đó, tôi kiểm tra lại kết giới mình đã lập – hoàn toàn không có vấn đề gì. Điều đó chứng tỏ người yểm lời nguyền đang ở ngay trong nhà cũ, hơn nữa pháp lực không hề yếu.
Vừa nghĩ đến chuyện của nhà họ Tống, tôi vừa bước đến lan can tầng hai, từ đây có thể xuống phòng khách lớn sang trọng ở tầng một.
Nghe tiếng cửa mở cạch một cái, tôi thấy Tống Huyền Thư mệt mỏi bước vào. Cô xinh đẹp ban sáng chẳng biết từ đâu chạy ra, lao tới ôm chầm lấy eo hắn, đầu dụi vào cổ hắn.
Đồng tử tôi co rút, chăm cảnh tượng đó.
Tôi tưởng mình sẽ tức giận, lại bình tĩnh hơn tôi nghĩ. Chỉ có cơn nhói nhói nơi ngực khiến tôi chợt nhớ mình vẫn còn cảm giác.
Tống Huyền Thư nhẹ nhàng ôm lại ấy, giọng dịu dàng an ủi.
Có lẽ cảm nhận ánh , hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tôi đang xuống.
Tôi họ năm giây, rồi xoay người rời đi.
Chương 4
Sáng hôm sau, tôi gọi quản gia dậy sớm, bảo ông ta tiếp tục sắp xếp mấy chàng vai rộng eo thon đi cùng tôi lên núi.
Tôi đã chọn một nơi rất thích hợp để chôn cất nữ thi từ hôm qua.
Một sợi chỉ nhân quả đỏ như máu từ thi thể nữ chui ra, kéo dài tới khu nhà cũ của Tống gia rồi biến mất — đó chính là lời nguyền. Không thể cắt , trừ khi vật bị nguyền chết đi. Một loại tà thuật tưởng chừng đã tuyệt tích lại một lần nữa xuất hiện. Tôi không kìm cảm giác phấn khích dâng trào, ngón tay nhanh chóng kết ấn.
Một chàng trai trẻ cởi trần đi đến bên cạnh tôi.
“Còn trẻ mà đã đạo sĩ rồi à?”
Giọng nam trong trẻo kéo tôi trở về thực tại Ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là một chàng có thể gọi là điển trai. Tôi mắt mày thanh tú, khi lên ánh mắt như có sóng nước, khiến mặt Lưu Đoạt đỏ bừng ngay tức khắc.
“Ừ.”
Coi như là trả lời ta. Thấy tôi lạnh lùng, ta cũng không giận, chỉ gãi đầu lúng túng, đang định gì tiếp thì bị một giọng lạnh lẽo cắt ngang.
“Làm xong việc chưa?”
Tống Huyền Thư không biết từ khi nào đã đứng sau lưng tôi, đến mức tôi còn không cảm nhận .
Quản gia thấy hình không ổn, vội vàng đuổi Lưu Đoạt đi tiếp, rồi cúi người chào Tống Huyền Thư đầy kính cẩn.
Lưu Đoạt rời đi với vẻ không cam lòng. Tôi lạnh nhạt Tống Huyền Thư, vừa nhớ lại cảnh ôm nhau tối qua lửa giận lại dâng lên.
Mọi người cùng khiêng quan tài, chôn nữ thi vào đúng vị trí tôi cầu — cách tổ mộ nhà họ Tống khoảng 27 km. Khoảng cách như thế đã không thể hình thành quan hệ nhân quả nữa, sợi chỉ đỏ ấy vẫn đỏ đến mức như sắp rỉ máu.
Tôi lật tay lấy từ trong túi ra gương bát quái lưu ly. Tất cả mọi người phải đứng quay lưng lại, không . Trong điều kiện dương khí đủ mạnh, tôi bắt đầu vận pháp, khiến gương bát quái lơ lửng phía trên thi thể. Một tiếng tụ linh ngân vang từ miệng tôi, khiến ai nấy đều cảm thấy toàn thân chấn , như có thứ gì đó khuấy sâu trong linh hồn.
Giây phút kết thúc, thi thể như siêu thoát, tan rã thành bộ xương trắng bình thường — có lẽ kia cuối cùng cũng an nghỉ.
Tôi bảo mọi người lấp mộ. Thi thể nữ ấy giờ đã vô dụng, có thể yên nghỉ dưới đất không thể vào luân hồi nữa.
Sợi nhân quả chưa đứt, chứng tỏ người ở đầu bên kia vẫn còn sống. Chỉ cần tìm người đó thì có thể chấm dứt lời nguyền chết chóc của Tống gia.
Khi tôi vừa hoàn tất bước đầu tiên, một làn khói trắng từ nấm mộ nữ thi tỏa ra rồi tan biến. Tôi biết, linh hồn bị trói buộc kia đã hoàn thành sứ mệnh và hoàn toàn tan biến.
Đột nhiên, cổ họng tôi dâng lên một vị tanh ngọt, chưa kịp phản ứng thì — “phụt” — một ngụm máu tươi phun ra.
Nghe tiếng , Tống Huyền Thư quay đầu lại, thấy tôi đang nôn ra từng ngụm máu.
Trong khoảnh khắc đó, hắn như bị ai cắt đứt dây thần kinh, lập tức lao đến đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của tôi.
“Bảo bối, em sao ? Em đừng sợ!”
Tôi cũng không hiểu tại sao lại đột ngột thổ huyết, chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể đang tiêu tán với tốc độ đáng sợ.
Tống Huyền Thư siết chặt lấy tôi, vòng tay siết đến đau nhói tôi lại không thể thốt ra lời nào.
Máu vẫn tiếp tục trào ra từ miệng tôi, khiến tôi cảm giác như mình sắp chết vì mất máu đến nơi.
Tôi cố gắng đưa tay lên định tự phong bế huyệt đạo, thì đột nhiên cảm thấy một cảm giác lành lạnh trên mặt.
Ngẩng đầu lên, tôi kinh hãi phát hiện — Tống Huyền Thư đang khóc.
Nước mắt rơi xuống mặt tôi như chuỗi ngọc bị đứt, tim tôi cũng nhói đau theo từng giọt ấy. Cơn đau ở tim còn dữ dội hơn cả việc linh khí rời cơ thể.
Tôi chợt nhận ra, tôi vẫn còn vì Tống Huyền Thư mà rối loạn tâm trí.
Cuối cùng, trong ánh mắt đầy nước của hắn, tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Bạn thấy sao?