Mấy năm gần đây, nhà họ Tống liên tục có hơn chục người trẻ tuổi qua đời, thôi cũng thấy sắp tuyệt tự đến nơi rồi.
Sư phụ cầu xin tôi xuống núi giúp nhà họ Tống giải quyết nguy cơ.
Tôi đến thẳng phần mộ tổ nhà họ Tống, vừa vặn chạm mặt Tống Huyền Thư – người mang theo cả chục vệ sĩ, phong trần mệt mỏi.
Xong rồi… Là trai cũ từng nghĩ tôi đã chết.
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, lên tiếng:
“Cỏ trên mộ mềm yếu, chỉ cần gió thổi là đổ rạp, rõ ràng đây là mộ phụ nữ.”
“Vớ vẩn! Tổ gia của tôi chôn ở đây hơn hai trăm năm rồi, sao là mộ phụ nữ chứ?”
Thiếu gia nổi tiếng đất Bắc, đẹp trai ngời ngời, mắt đỏ bừng, nghiến răng quát tôi.
Tôi chẳng buồn hắn lấy một cái. Nếu không phải sư phụ nhờ giúp nhà họ Tống, tôi đâu hơi sức nào quan tâm mấy chuyện trần tục này.
“Đây là thế đất ‘Bá Vương tháo giáp’, còn gọi là Kim Thôn Địa – tổ tiên chôn ở đây, con cháu phát tài. Nhưng mảnh đất này thuộc âm, phải chôn đàn ông. Nếu chôn phụ nữ, con cháu sẽ gặp tai ương, thậm chí tuyệt hậu.”
Tống Huyền Thư tức đến mức ho khan. Dù lời tôi có khó nghe, lại đúng với trạng hiện tại – nhà họ Tống đã chết mười sáu người rồi.
“Vậy phải sao bây giờ?”
Tống Huyền Thư bán tín bán nghi, không tin tôi còn trẻ thế mà có thể giải quyết chuyện nghiêm trọng như , huống hồ lại còn là cũ – hắn thậm chí còn không biết tôi biết pháp thuật.
“Tôi đoán là có người đã yểm bùa nhà các . Thế này đi, tôi tạm thời ở lại nhà , từ từ tìm dấu vết. Tiện thể giữ cho với em trai tạm thời chưa chết.”
“Cô không định lợi dụng cơ hội này để quay lại với tôi đấy chứ? Nói trước nhé, cũ à, mơ đi!”
Tống Huyền Thư lạnh mặt, ngạo mạn với tôi.
“Tống tiên sinh, đang gì ? Anh có chắc là mình không nhận nhầm người đấy chứ?”
Tôi ngẩng cao đầu, phất nhẹ cây phất trần, ra dáng một đạo sĩ thoát tục.
“Nói bậy! Dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!”
“Đừng vòng vo nữa. Không muốn chết thì nghe theo lời tôi.”
Tôi chẳng có hứng đôi co, chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong rồi quay về bế quan tu luyện.
“Chết thì sao chứ? Cô còn chẳng chết cơ mà.”
Tôi ho khẽ hai tiếng, rồi vẫn lên xe theo Tống Huyền Thư.
Đoàn xe quay về Long Cảnh Sơn Trang của hắn.
Cả ngọn núi đều thuộc về nhà họ Tống – xem ra Kim Thôn Địa không chỉ giúp họ phát tài, mà còn đưa con cháu bước chân vào chính trường. Có thể xin cả ngọn núi nhà tổ, đâu phải chuyện người bình thường .
Vậy mà năm tôi mười tám tuổi, khi tôi, Tống Huyền Thư lại có thể giấu nhẹm thân phận, mình chỉ là con nhà lao bình thường.
Tôi chui vào căn phòng đã sắp xếp trước, ngồi xếp bằng hướng tây, bắt đầu hấp thu tinh khí nhật nguyệt.
Chương 2
Tối đó tôi ngủ không yên, cứ mơ mãi.
Tôi mơ thấy chuyện đầy sóng gió với Tống Huyền Thư, hai đứa chia tay chẳng mấy êm đẹp, còn mắng nhau đủ điều độc miệng.
Dù , tôi vẫn giả chết để dứt bỏ mọi trần duyên. Không biết sau khi nghe tin tôi chết, hắn đã sống thế nào suốt năm năm qua.
Trong mơ, Tống Huyền Thư cơ bắp rắn chắc, bụng sáu múi, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, chặn tôi ngay cửa nhà tắm không cho ra.
Rồi là những nụ hôn dồn dập, đầy trừng .
Tôi giãy dụa tỉnh dậy, cả người nóng bừng, thở hổn hển. Tôi phải niệm hai lần tĩnh tâm mới lấy lại bình tĩnh.
Quản gia đến mời tôi.
Hôm qua tôi đã chọn một âm trạch phù hợp để an táng nữ thi. Dù ta bị người khác lợi dụng, việc chôn cất người đã khuất vốn là trách nhiệm của đạo gia chúng tôi.
Tống Huyền Thư hôm nay mặc vest cao cấp, trông còn đẹp trai hơn hôm qua Nhưng tôi lại không dám thẳng vào mặt hắn – chỉ cần liếc một cái là lại nhớ đến giấc mơ nóng bỏng sáng nay.
Quản gia gọi một nhóm thanh niên hợp tuổi đến khiêng quan tài – ai nấy đều cao ráo, chân dài, cơ bắp cuồn cuộn, khiến tôi quên hết cả cảm giác gượng gạo, chăm ngắm trai đẹp.
Tống Huyền Thư thấy cảnh đó thì đen mặt, trừng mắt quản gia khiến ông ta lúng túng vô cùng.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, trời nắng đẹp, không gặp phải chuyện bất ngờ gì.
Cuối cùng, Tống Huyền Thư cũng tận mắt thấy nữ thi trong quan tài – là xác khô nên chỉ cần qua là biết ngay là phụ nữ.
Hắn điềm tĩnh bước đến bên tôi.
“Cô có thể tính ra tổ gia của tôi đang nằm ở đâu không?”
“Được, ở ngay cạnh hậu duệ của người phụ nữ này.”
Tôi mặt mộc, khí chất trong trẻo, khiến không ít trai trẻ xung quanh không ngừng liếc .
Tống Huyền Thư tức giận đứng chắn ngay trước mặt tôi.
Dưới bóng hắn, tôi ngẩng đầu lên – ánh mắt đối phương đầy giận dữ, sâu trong đó lại chất chứa quan tâm.
Ánh mắt chạm nhau, cả hai đều bối rối quay đi.
“Khụ khụ… thế có thể tính người phụ nữ đó là ai không?”
“Có thể.”
“Thật không? Tính kiểu gì cơ?”
“Làm xét nghiệm ADN.”
Tôi nghiêm túc trả lời.
“Má nó, Liễu Linh Lung, đang tôi à?”
“Tôi không có. Tôi đâu phải thần tiên, sao mới xương một cái đã biết là ai ?”
“Má nó!”
Tống Huyền Thư tức đến mức giậm chân tại chỗ, cuối cùng vẫn cho người đi xét nghiệm ADN. Người có thể khiến nhà mình ra nông nỗi này, không phải kẻ thù thì cũng là người thân cận, chứ không thì sao có thể lặng lẽ đem hài cốt phụ nữ chôn vào phần mộ tổ nhà mình mà không ai hay biết.
Tôi tiếp tục ngắm mấy chàng trẻ tuổi cởi trần, phơi nắng vác xẻng chuyển quan tài.
Bỗng dưng thấy cuộc sống này thật tươi đẹp. Nhìn thấy mấy điều đẹp đẽ thế này, tâm trạng tôi cũng vui hơn hẳn.
Lúc này điện thoại của Tống Huyền Thư lại đổ chuông.
Mới nghe máy chưa đến vài giây, mắt hắn đã trợn tròn, vẻ mặt hoảng loạn cúp máy luôn.
“Bảo bối ơi, em trai nôn ra máu rồi ngất xỉu, có phải nó sắp chết không? Cứu nó đi, cầu xin em, cứu nó đi mà!”
Tôi còn đang choáng váng vì cái “bảo bối” thốt ra rất tự nhiên kia, đến mức chẳng nghe rõ hắn gì tiếp theo.
“Hả? Cái gì cơ?”
Tôi há hốc mồm, ngơ ngác hắn.
Tống Huyền Thư lúc này mới nhận ra mình vừa gọi tôi là “bảo bối”, vì lo quá nên vội vàng lặp lại hình thêm một lần.
Tôi nhíu mày, bấm tay tính toán. Không đúng. Tôi đã bày trận ở Tống phủ, chỉ cần Tống Huyền Nghiệp không rời khỏi nhà thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.
Bạn thấy sao?