12
Hôm nay, Giang Hy bí mật dẫn tôi ra ngoài.
Tôi hỏi đi đâu, chỉ , không gì.
Khi đến nơi, tôi lập tức nhận ra đây là đâu.
Đây chính là trại trẻ mồ côi mà tôi từng sống lúc nhỏ.
Thực ra tôi cũng là trẻ mồ côi.
Tôi còn nhớ mang máng, vào sinh nhật 3 tuổi của mình, ba mẹ chở tôi đi chơi thì gặp tai nạn xe hơi.
Lúc xảy ra chuyện, mẹ đã ôm chặt tôi trong lòng để bảo vệ.
Cuối cùng, ba mẹ tôi đều không qua khỏi.
Từ đó, tôi sống cùng bà nội ở quê.
Nhưng không bao lâu, bà nội cũng qua đời.
Người trong làng bảo tôi là kẻ không may mắn, là “sao chổi.”
Không còn người thân nào, tôi bị gửi đến trại trẻ mồ côi.
Quay lại hiện tại.
Trại trẻ này giờ đã bỏ hoang từ lâu, ngay cả cánh cửa cũng hỏng nặng, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.
Giang Hy nắm tay tôi, cẩn thận hỏi: “Em còn nhớ nơi này không?”
Tất nhiên là nhớ, tôi không hiểu tại sao lại đưa tôi đến đây, và sao biết nơi này.
Giang Hy : “Em còn nhớ hồi nhỏ, ở đây có một thằng nhóc mập cứ theo sau em không?”
Tôi sực nhớ ra, lúc mới đến đây, có một cậu nhóc béo ú thường xuyên bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt.
Chúng cố cướp đồ của cậu, ném quần áo của cậu xuống nước…
Tôi, với bản năng của một “đại ca giang hồ” từ bé, không thể ngó lơ.
Mỗi lần như , tôi đều giúp cậu đuổi bọn trẻ kia đi.
Còn bắt cậu gọi tôi là “lão đại,” hứa sẽ bảo vệ cậu mãi mãi.
Tôi vẫn nhớ đôi mắt của cậu khi đó, sáng lấp lánh như ánh sao.
Nhưng vài năm sau, cậu một gia đình nhận nuôi, và vài tháng sau tôi cũng nhận nuôi.
Hình ảnh cậu nhóc trong ký ức dần chồng lên bóng dáng của Giang Hy.
Đôi mắt và đường nét trên khuôn mặt họ giống nhau đến kinh ngạc.
Tôi sững sờ, cuối cùng hiểu vì sao lần đầu gặp Giang Hy, tôi lại thấy quen thuộc đến thế.
Nhưng nếu không ra, thật khó để liên tưởng một cậu bé mũm mĩm đáng ngày nào với người đàn ông cao 1m9 đang đứng trước mặt tôi.
Giang Hy dẫn tôi đến một bức tường.
Trên bức tường vàng úa có khắc vài dòng chữ nguệch ngoạc, ngay lập tức gợi lại biết bao ký ức.
Trên đó ghi: “Sau này, mình nhất định sẽ dẫn đàn em đi khắp thế gian!”
Nhìn nét chữ, rõ ràng là của tôi.
Phía sau có dòng: “Sau này, mình nhất định sẽ đi khắp thế gian với lão đại!”
Tôi bật , chắc chắn là của Giang Hy viết.
Bất ngờ, Giang Hy từ phía sau ôm chặt lấy tôi, đầu tựa vào hõm cổ: “Không phải là đột nhiên thích, mà là luôn luôn thích.”
Tôi sực nhớ ra, đang trả lời câu hỏi mà tôi hỏi trước đó.
13
Tôi và Giang Hy chính thức ở bên nhau.
Sau khi về trường, Giang Hy đã công khai tỏ với tôi trước mặt mọi người, và tôi đồng ý.
Có người quay lại toàn bộ, mà Giang Hy lại là nhân vật nổi tiếng ở trường, thêm cả sự “giật dây” của mấy người em, video nhanh chóng lan khắp trường.
Bình luận dưới video hầu hết đều tích cực, khen chúng tôi đẹp đôi hoặc gửi lời chúc mừng.
Đang lướt bình luận, tôi thấy một dòng bình luận nổi bật khiến tôi ý.
Bình luận: “Thật nực .”
Ảnh đại diện là một chó Alaska, tôi lập tức chặn người này.
Đúng là bình luận vô nghĩa.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên, là cuộc gọi từ một người em của Giang Hy.
Anh ấy Giang Hy bị chấn thương khi chơi bóng, mất rất nhiều máu.
Nghe , tôi lập tức đứng phắt dậy, vội vã chạy đến sân bóng của trường.
Vừa ra khỏi ký túc xá, không xa lắm, tôi thấy một người mà tôi không ngờ sẽ gặp – Ký Tống.
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, giọng điệu chất vấn: “Em và Giang Hy đang ở bên nhau?”
Tôi dùng sức gạt tay ta ra, cổ tay ngay lập tức đỏ ửng lên, đau thật sự.
Tôi lạnh lùng : “Phải thì sao? Có liên quan gì đến không, học Ký?”
Sắc mặt ta càng trở nên khó coi: “Chỉ để chọc tức mà em sao?”
Tôi nhướn mày, ta đến giờ vẫn nghĩ tôi chỉ đang trả thù ta?
Nực hết sức.
“Em còn giận chuyện hôm đó bóc tôm cho Y Đường sao? Từ giờ sẽ không bóc tôm cho ấy nữa, em đừng…”
Tôi lạnh nhạt ngắt lời ta, lòng chỉ lo lắng cho Giang Hy, không muốn phí thời gian thêm.
“Đủ rồi! Bạn học Ký, tôi không rảnh, những gì tôi đã không quan tâm từ lâu. Làm ơn đừng tìm tôi nữa.”
Nói xong, tôi bỏ mặc Ký Tống với khuôn mặt tái nhợt, quay người chạy về phía sân bóng.
Vừa đến sân bóng, tôi thấy Giang Hy đang bị một nhóm người vây quanh.
Gương mặt lạnh lùng, không một chút biểu cảm, như thể người đang bị thương không phải là .
Tôi bước nhanh về phía trước, ánh mắt của Giang Hy lập tức phát hiện ra tôi trong đám đông.
Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi tan biến ngay, thay vào đó là ánh mắt ấm ức.
Anh ôm lấy tôi, hốc mắt ươn ướt, đuôi mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào đầy tủi thân: “Đau quá…”
Tôi đưa tay xoa đầu , cúi xuống vết thương.
Phần bắp chân bị rách một vết dài, máu thịt lộ ra, máu vẫn đang không ngừng chảy.
Nhìn thấy vết thương đó, trái tim tôi như bị ai đó siết chặt, đau nhói không thôi.
“Tới bệnh viện trước đã.” Tôi nhẹ nhàng đỡ Giang Hy đứng dậy.
Vừa quay đầu, tôi thấy Ký Tống đứng cách đó không xa.
Toàn thân ta toát ra sự giận dữ và không thể tin nổi.
Tôi chẳng thèm để ý, chỉ tập trung đưa Giang Hy tới bệnh viện.
Khi bác sĩ đang băng bó vết thương cho Giang Hy, một tin nhắn từ số lạ gửi tới.
“Thứ em là bận rộn chính là đi tìm Giang Hy sao?”
Nhìn qua cũng biết là của Ký Tống. Tôi chỉ trả lời: “Liên quan gì đến .” rồi chặn số luôn.
Khi vết thương của Giang Hy băng bó xong, tôi xoa đầu : “Sao lại để mình thành ra thế này?”
Nhìn chân quấn đầy băng, tôi không giấu nổi vẻ đau lòng.
Ngược lại, Giang Hy cứ chằm chằm vào mặt tôi, ngốc nghếch.
Tôi thở dài bất lực. Bạn trai tôi đúng là vừa đáng vừa khiến người ta hết cách.
14
Sau khi đưa Giang Hy trở về trường, tôi nhận tin nhắn từ Lâm Y Đường.
Tin nhắn cuối cùng hẹn tôi gặp ở quán cà phê vào ngày mai.
Không cần đoán cũng biết ta định gì.
Vừa bước vào quán, tôi đã thấy Lâm Y Đường.
Gương mặt yếu đuối khi đứng trước Ký Tống đã biến mất, thay vào đó là thái độ ngạo mạn đầy kênh kiệu, khác hẳn trước đây.
Cô ta đặt chiếc vòng tay ở vị trí bắt mắt nhất, đợi tôi ngồi xuống liền mở miệng châm chọc:
“Chị chắc nhận ra chiếc vòng này nhỉ? Trông quen chứ?”
“Tôi chỉ với Tống một câu, hôm sau ấy đã tặng nó cho tôi rồi.”
Tôi ngả lưng vào ghế sofa, mỉm đáp lại: “Cô đúng là thích nhặt đồ người khác không cần nữa nhỉ.”
Ngay lập tức, gương mặt kiêu ngạo của ta trở nên méo mó trước mắt tôi.
Lâm Y Đường run rẩy giận dữ, đứng bật dậy và hất cả cốc cà phê lên mặt tôi.
“Thẩm Ứng Thanh! Sao chị không chết đi! Chia tay rồi mà còn suốt ngày quyến rũ Tống!”
“Tôi cho chị biết! Anh Tống chỉ thích tôi thôi!” Cô ta gào lên, ánh mắt đầy căm hận.
Tôi lau cà phê trên mặt, đứng bật dậy và nhanh như chớp nắm lấy tóc ta, đập đầu ta xuống bàn rồi tát mạnh một cái.
Khuôn mặt của Lâm Y Đường lập tức sưng phồng lên.
“A! Tôi sẽ chị! A!” Tiếng hét như lợn bị chọc tiết của ta vang lên, ta vùng vẫy cố thoát khỏi tay tôi.
Bốp.
Tôi tặng thêm một cái tát nữa, lần này đã hoàn toàn đối xứng.
Tiếng hét của Lâm Y Đường càng lớn hơn, đến mức các nhân viên phục vụ cũng bị thu hút chạy đến.
Thấy , tôi tiện tay cầm cốc cà phê còn lại trên bàn đổ thẳng vào mặt ta, sau đó túm tóc ta và ném thẳng xuống sàn.
Trong lúc ta còn đang điên loạn nằm lăn lộn dưới đất, tôi nhanh chóng rời khỏi cái nơi rắc rối này.
Sau khi về, Lâm Y Đường điên cuồng nhắn tin cho tôi, toàn là những lời chửi bới, mỉa mai, từng câu đều thô lỗ không chịu nổi.
Tôi nhướn mày, thật không ngờ bộ dạng này lại khác xa vẻ yếu đuối ngây thơ mà ta luôn thể hiện trước mặt Ký Tống.
Không biết nếu Ký Tống thấy “ánh trăng sáng” dịu dàng của mình hóa ra lại là thế này, ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Từ sau khi biết tôi và Giang Hy ở bên nhau, ngày nào Ký Tống cũng dùng số lạ nhắn tin cho tôi, thậm chí đứng trước ký túc xá cả ngày không chịu đi.
Ngày nào cũng bị hai người này quấy rối, thật sự phát chán.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi xin video camera ở quán cà phê ghi lại cảnh giữa tôi và Lâm Y Đường, rồi gửi cùng tất cả tin nhắn chửi bới của ta đến cho Ký Tống.
Sau đó, tôi lại gửi những tin nhắn quấy rối của Ký Tống cho Lâm Y Đường, kèm theo lời nhắn: “Quản lý cho tốt con kappa của , tôi không thèm đâu.”
Từ đó, số lần Ký Tống phiền tôi giảm hẳn, Lâm Y Đường cũng hiếm khi nhắn tin chửi rủa nữa.
Không ngoài dự đoán, vì hai người họ đã cãi nhau to.
Ngày nào cũng cãi lộn hoặc đang trên đường cãi lộn, chẳng còn thời gian để quấy rầy tôi nữa.
Không còn bị họ phiền, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mỗi ngày, tôi chỉ tập trung chọc ghẹo Giang Hy, và không thấy chán chút nào.
16
Thu đã đến.
Buổi tối gió thổi lạnh hơn, trời cũng đã muộn, tôi kéo áo khoác lại và bước về phía ký túc xá.
Đi nửa đường, bỗng một bóng đen xuất hiện bên cạnh, tôi giật mình.
“Ứng Thanh, là đây.”
Ký Tống nắm chặt lấy tay tôi, hơi thở đầy mùi rượu khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
“Ứng Thanh, đã hoàn toàn chia tay với Lâm Y Đường rồi.”
Anh ta kéo mạnh, khiến tôi lảo đảo suýt ngã vào người .
Tôi cố nén cơn buồn nôn, dùng sức giằng tay ra: “Liên quan gì đến tôi.”
Anh siết chặt tay, giọng mang theo sự thấp hèn: “Ứng Thanh, sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa. Em… có thể cho một cơ hội nữa không?”
Tôi thẳng vào mắt ta, không một chút do dự.
“Không .”
“Anh đừng phiền tôi nữa, thật sự…”
“Rất phiền.”
Nghe hai từ cuối, sắc mặt Ký Tống trở nên tái nhợt, đôi môi mấp máy định gì đó.
Tôi ngắt lời: “Thật ra và Lâm Y Đường rất hợp nhau. Nếu , hai người nên nhanh chóng tái hợp và kết hôn đi.”
Để tránh cả hai lại trôi nổi trên thị trường mà khổ người khác.
Đôi mắt Ký Tống đỏ au, trông thật đáng sợ. Tôi xoay người định rời đi.
Anh ta đưa tay ra chặn, bất ngờ bị một cú đá khiến lảo đảo suýt ngã.
Là Giang Hy.
Thấy Giang Hy, tôi không còn cố gắng giữ bình tĩnh nữa, chạy đến ôm chặt lấy .
Tôi quay lại Ký Tống, không chút nể nang:
“Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo, sau này đừng tìm tôi nữa. Nếu không… tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Bám đuôi, nhắn tin quấy rối, thật sự rất phiền phức.”
“Bây giờ giả vờ si , lúc trước ở đâu?”
Ký Tống đứng sững tại chỗ rất lâu, cuối cùng chỉ để lại một bóng lưng đơn rồi rời đi.
Từ đó, tôi không còn gặp lại Ký Tống ở trường nữa, những tin nhắn quấy rối cũng dừng hẳn.
Tin tức về Ký Tống và Lâm Y Đường cũng thưa thớt dần.
17
Lần cuối tôi nhớ đến họ là trong buổi họp lớp vài năm sau, khi nghe bè tám chuyện.
Nghe sau khi hoàn toàn cắt đứt với Ký Tống, Lâm Y Đường cặp kè với một đại gia khác.
Nhưng không may, đại gia này đã có gia đình, chẳng bao lâu sau ta bị vợ cả đánh ghen giữa phố, còn bị cắt tóc.
Cuối cùng, dù đại gia đó thực sự ly hôn, Lâm Y Đường cũng thành công “lên ngôi,” hôn nhân của họ lại không hề hạnh phúc.
Chồng ta ngoại chỉ sau một thời gian ngắn kết hôn.
Còn về phần Ký Tống, sau đó không lâu gia đình sản, phải bỏ học, nghiện rượu, trở thành kẻ thất nghiệp.
Bây giờ, ngay cả chuyện có ăn no hay không cũng là một vấn đề.
Nghe xong, tôi chỉ nhướn mày, không cảm thấy quá nhiều cảm .
Đột nhiên, Lý Niệm Niệm vỗ vai tôi, và chỉ ra ngoài cửa:
“Chồng cậu đến đón rồi kìa. Đi chơi với ấy đã đành, giờ họp lớp cũng phải về sớm thế à?”
Tôi : “Không còn cách nào khác, ai bảo mình là người vợ bị quản nghiêm chứ.”
Ngoài trời tuyết đang rơi.
Vừa ra đến cửa, Giang Hy đã đi tới, khoác thêm cho tôi một chiếc áo, nhẹ nhàng chạm vào mũi tôi đang đỏ vì lạnh và mỉm :
“Đi nào, về nhà thôi.”
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?