Bán Đồ Người Lớn, [...] – Chương 14

14

Người chuốc thuốc mê tôi đã bị bắt, là do Nhu Nhu xúi giục.

 

Nhu Nhu cũng bị mời đến đồn cảnh sát uống trà, giẫm lên máy may phiên bản giới hạn Thanh minh.

 

Buổi tối.

 

Trần Thuật cũng trở về, mang theo bánh quẩy mới ra lò mua ở chỗ ông Vương.

 

“Chó cảnh sát nhỏ bá đạo đáng ?” Tôi ngồi trên ghế sô pha khoanh tay hỏi ấy.

 

Trần Thuật nghe thấy tôi gọi biệt danh trên mạng của ấy, cả người như bị bỏng, đỏ từ cổ đến tai, sắp chín đến nơi rồi.

 

“Tôi là loại người hèn hạ đến mức nào, mà bắt tôi viết một bài luận mỗi ngày?

 

“Còn nữa, có tiền thì đưa thẳng cho tôi không sao, có biết ném hiệu ứng đặc biệt như , nền tảng phải rút một nửa đi không?!”

 

Trần Thuật bị tôi mắng choáng váng, hình như không ngờ tôi lại để ý những chuyện này.

 

Anh ấy cầm bánh quẩy, lúng túng đứng ở cửa: “Anh còn, đưa hết cho em.”

 

Tôi giật lấy bánh quẩy trong tay ấy đặt lên bàn, tiện tay đè Trần Thuật xuống ghế sô pha.

 

“Nói đi.

 

“Từ khi nào?”

 

Anh ấy sững sờ.

 

“Từ khi nào quen em? Sao lại có số điện thoại của em?” Tôi ấy từ trên cao xuống.

 

Trần Thuật tay tôi đang đè lên người ấy, yết hầu chuyển : “Tiểu học.”

 

Tôi vỗ một cái vào ngực ấy: “Nói bậy!

 

“Chuyện nhỏ như , sao em lại không nhớ.”

 

“Anh nhớ rất rõ.

 

“Trên vai trái của em có một vết bớt, là lúc nhỏ em cho xem.”

 

Đừng , tôi thật sự có.

 

Nhưng mà, lúc nhỏ tôi đã bạo dạn như sao?

 

“Lúc nhỏ gầy yếu, hay bị bắt nạt, lúc đó em cao hơn, biết đánh võ.

 

“Luôn… bảo vệ .”

 

Cốt truyện cũ rích.

 

Nhưng nếu nhân vật chính là tôi, thì cũng khá đẹp trai đấy.

 

“Em với , bảo sau này phải cảnh sát, như sẽ không ai dám bắt nạt nữa, cũng có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

 

“Tiếu Tiếu…”

 

“Sao ?”

 

“Em đừng sờ nữa, nóng.” Anh ấy nhẹ giọng nhắc nhở tôi.

 

Tôi lúc này mới ý đến tay tôi vẫn luôn sờ soạng trên người ấy.

 

“Ồ.” Tôi quay mặt đi, “Vậy sao biết số điện thoại của em? Nhu Nhu đó có quan hệ gì với không?”

 

“Số điện thoại, nhờ người hỏi, mà đại học luôn phải huấn luyện, không có nhiều thời gian để ý đến em, còn nữa, không cảnh sát, nên không phiền em.

 

“Anh sẽ âm thầm quan sát em, không phải biến thái.”

 

Biến thái hay không thì tôi không biết, tôi thì có.

 

“Anh không sợ em ở bên người khác sao?” Tôi chất vấn ấy.

 

Trần Thuật cúi đầu: “Nếu em thích, thì vui vẻ là rồi.”

 

Chậc.

 

“Nhu Nhu đó, là người mà từng giúp đỡ lúc nhiệm vụ trước đây, cũng không ngờ ta lại đeo bám .

 

“Hình nền điện thoại của là ảnh thẻ của em dán trên tường trường, có lẽ ta đã thấy…

 

“Xin lỗi.”

 

Tôi hiểu rồi, Nhu Nhu này thật sự là kẻ ngốc.

 

Đối với một người xa lạ như tôi, ta cũng thật sự chịu chi tiền người chuốc thuốc mê tôi.

 

Có tiền thì đốt đi.

 

“Còn chuyện ru ngủ thì sao?” Nói đến chuyện này lại thấy tức.

 

“Anh muốn kèm cặp em.”

 

Thôi rồi, không tức nổi nữa.

 

Đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó dưới thân cọ xát khiến tôi khó chịu, tôi cúi đầu, một giây sau, trước mắt là một mảng ấm áp.

 

“Đừng .” Lòng bàn tay ấm áp của Trần Thuật che mắt tôi lại.

 

Giọng ấy khàn khàn, nghe có vẻ hơi đau đớn.

 

Tôi mím môi: “Trần Thuật.”

 

“Hửm?”

 

“Em dạy cách thử.”

 

“Cái gì?”

 

Tôi nhân cơ hội gỡ tay ấy ra, hôn lên môi ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...