Bán Đồ Người Lớn, [...] – Chương 13

13

Cứ như trôi qua khoảng một tháng.

 

Trần Thuật phải đi nhiệm vụ, nghiêm túc với tôi: “Xin nghỉ phép vài ngày, đừng về nhà.”

 

Tối hôm đó, chó cảnh sát cũng nhà có việc, bảo tôi tự ôn tập nội dung ru ngủ trước đó.

 

Còn tuyên bố sẽ quay lại kiểm tra đột xuất.

 

Tôi chỉ nghĩ trời ban cơ hội tốt, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi cho đã.

 

Vừa nằm trên giường không lâu, Tô Dao liền gọi điện thoại tới.

 

Giọng lo lắng: “Tiếu Tiếu, cậu mau xem tài khoản của “Nhu Nhu” đó, cậu bị ta bôi nhọ rồi!”

 

?

 

Nhu Nhu?

 

Có chút ấn tượng, hình như là một người dẫn chương trình từng kết nối livestream trước đây.

 

Hình như cũng là người của công ty Tô Dao.

 

Tôi nhớ không hề thù chuốc oán gì với ta, sao lại bôi nhọ tôi?

 

Tuy nhiên, ta cho tôi cảm giác từ trường không hợp nhau là thật.

 

Tôi mở điện thoại di , nhấp vào tài khoản của ta.

 

Lướt đến video mới nhất.

 

Trên đó treo mấy tấm ảnh, là ảnh tôi uống rượu ở quán bar lần trước.

 

Tôi cầm chai rượu chuẩn bị bỏ chạy, tay một tên biến thái khoác lên vai tôi, tầm mờ mịt, bức ảnh chụp ra lại thêm mấy phần ám muội.

 

Nhìn xuống dưới, là video tôi lên xe của Trần Thuật.

 

Kỳ quặc hơn là, bức ảnh cuối cùng là ảnh tôi mua bánh quẩy ở chỗ ông Vương đầu ngõ khu chung cư.

 

Dòng chữ trong video——

 

[Nữ streamer nổi tiếng qua lại giữa nhiều người đàn ông, lừa lừa tiền.]

 

Bệnh hoạn.

 

Tôi bình luận trong khu vực bình luận:

 

[Có phải bị mù không, cho kỹ đi, lần đầu tiên tôi bị quấy rối, lần thứ hai là chồng tôi, lần thứ ba, ông Vương có thể ông nội tôi rồi!]

 

Ban đầu cứ tưởng tôi chỉ là một người vô danh tiểu tốt, sao có thể vì một video bôi nhọ của “Nhu Nhu” mà ý.

 

Nhưng tôi không ngờ tới.

 

Trong một tháng tôi không lên mạng xã hội, cư dân mạng lại phát cuồng gán ghép tôi với chó cảnh sát.

 

Được đặt tên là: Chị nhạc đỏ và chó cảnh sát.

 

 

Bệnh thần kinh à, tôi cũng không phải sao lớn nào.

 

Cư dân mạng bây giờ đúng là đói khát.

 

Nhấp vào tài khoản của tôi, số lượng người hâm mộ, đã tăng vọt từ vài trăm ban đầu lên gần một triệu.

 

Nhìn sang chó cảnh sát.

 

Oa, hai triệu.

 

Không phải chứ, ai rót lưu lượng cho hai chúng tôi ?

 

Nhấp vào các từ khóa liên quan, ừm, rất vui, rất mừng, quả nhiên không có mấy cư dân mạng tin tôi có gian với ông Vương.

 

Phần lớn đều đang than khóc——

 

[Đã xem bình luận của chị nhạc đỏ dành cho Nhu Nhu chưa, ấy ấy có chồng rồi, CP mà tôi vừa mới gán ghép đã BE như .]

 

[Tiếc cho chó cảnh sát của chúng ta, một đêm ném đầy màn hình hiệu ứng đặc biệt mà chẳng có danh phận gì cả.]

 

[Tôi không dám tưởng tượng, chị nhạc đỏ ru chó cảnh sát ngủ sẽ có bao nhiêu điểm đáng xem.]

 

[Chị nhạc đỏ hay là chị cùng chồng chị livestream đi, để chó cảnh sát của chúng ta ngủ ở giữa cũng .]

 

Tôi: ???

 

Cũng có người hiểu chuyện.

 

[Thôi, chị nhạc đỏ có chồng rồi thì đừng gán ghép nữa, hoại gia đình người khác là trái đạo đức.]

 

Còn có:

 

[Liệu có thể có plot twist không, ví dụ như, chồng của chị nhạc đỏ thực ra chính là chó cảnh sát.]

 

Đây là hướng đi mà tôi chưa từng nghĩ tới.

 

Tuy nhiên, sự việc dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi.

 

Cho đến khi tôi lướt thấy một bình luận mới nhất:

 

[Anh chó cảnh sát phản hồi rồi!]

 

Tôi vừa định xem phản hồi cái gì, một cuộc điện thoại gọi đến.

 

Là Trần Thuật.

 

“Tiếu Tiếu, chuyện em bị chuốc thuốc mê ở quán bar lần trước, chúng tôi đã điều tra rõ ràng và bắt nghi phạm rồi, đừng lo lắng.”

 

Thực ra, ngày hôm sau khi bị chuốc thuốc mê, ngoài việc đăng ký kết hôn, tôi còn báo cảnh sát.

 

Chỉ là, lúc đó quán bar mờ tối, camera giám sát có vấn đề, người đó đã chạy thoát từ lâu.

 

Lúc đó cũng chỉ lập biên bản chờ tin tức.

 

Hôm nay cuối cùng cũng có kết quả.

 

Tôi vừa định cảm ơn, Trần Thuật lại : “Nhu Nhu đó, tội bôi nhọ, vu khống, cũng xử lý rồi.”

 

“?”

 

Sao ấy biết .

 

Tôi nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nhấp vào trang chủ của “Chó cảnh sát nhỏ bá đạo đáng ”.

 

Bên trong chỉ có một video gồm hình ảnh và văn bản.

 

Bức ảnh là một cuốn sổ đỏ, không chụp bất kỳ thông tin cá nhân nào.

 

Phụ đề: [Là thật.]

 

Tôi im lặng.

 

Trần Thuật không nghe thấy tôi trả lời, giọng điệu có chút bối rối, giống như một đứa trẻ sai chuyện, liên tục xin lỗi.

 

“Xin lỗi, Tiếu Tiếu, không cố ý giấu em.

 

“Thật ra …”

 

Tôi bùng nổ.

 

“Trần Thuật, chính là mẹ nó bắt em viết luận văn dài cả tháng trời hả?!”

 

“…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...