Hứa Dịch ấy, lại sang tôi. Không ai biết trong lòng ấy đang giằng xé điều gì, chỉ thấy hít sâu một hơi, thật sự định gì đó.
[Xong rồi, chính là chỗ này! Nam chính không thể từ chối nữ phụ, sắp phải phản bội chính cảm của mình rồi.]
Những dòng bình luận như muốn nổ tung trong đầu tôi. Một nửa người thì gào thét xin tôi đừng mặt dày mà ép buộc Hứa Dịch, nửa còn lại lại mong chờ tôi tiếp tục theo “cốt truyện mở ra những diễn biến tiếp theo.
Thấy , tôi suy nghĩ trong chốc lát rồi cúi đầu lấy điện thoại ra, từ tốn gõ một hàng chữ, sau đó đưa màn hình ra trước mặt Hứa Dịch.
Trên đó là nội dung tôi vừa ra dấu khi nãy, chỉ là giờ nó đã ngắn gọn hơn nhiều, không còn dài dòng với bao lời đương thẹn thùng nữa, mà chỉ còn lại: [Tớ thích cậu. Cậu có đồng ý ở bên tớ không?]
Tôi không bỏ sót khoảnh khắc khi ánh mắt Hứa Dịch lướt qua hàng chữ đó – có một tia ghê tởm và chán ghét thoáng qua trong mắt , che giấu rất nhanh. Những cảm ấy chẳng hề phù hợp với gương mặt điềm đạm kia, chỉ một cái chớp mắt đã biến mất hoàn toàn.
Rồi tôi thấy mở miệng: “Được. Anh đồng ý.”
Trái tim tôi lập tức chìm xuống.
Một người đã ghét , mà vẫn sẵn sàng đồng ý bên không chút do dự — thì thứ ta muốn, tham vọng ta có, chắc chắn có thể kéo xuống tận đáy vực.
Tôi ngăn Trần Xuyên Bạch đang định nổi điên lao vào đánh người, rồi gõ vài chữ trên điện thoại:
[Nhưng… không phải bây giờ.]
Tôi mỉm : [Cho một tháng. Em muốn học thủ ngữ. Anh thích em, muốn ở bên em, mà lại chẳng hiểu em gì — những năm qua thì bỏ qua đi, nếu sau này vẫn không hiểu, em sẽ giận đấy.]
Tận bây giờ tôi mới nhận ra — tôi và Hứa Dịch đã quen nhau suốt năm năm, mà vẫn không hiểu nổi dù chỉ một câu thủ ngữ đơn giản.
Những người xung quanh tôi, dù chỉ là học bình thường, ít nhất cũng hiểu vài tác đơn giản. Nhưng Hứa Dịch thì không.
Hứa Dịch mím môi, kéo ra một nụ nhẹ: “Được, không thành vấn đề.”
Tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy, nghĩ bụng: cược lần này đúng rồi — ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Bình luận lúc này đầy tức giận:
[Nữ phụ đúng là không biết xấu hổ! Cô ta còn cầu nam chính học thủ ngữ vì mình nữa cơ đấy! Phải biết rằng nam chính dù có để mặc ta tiếp cận, cũng chưa từng chủ điều gì cho ta cả. Giờ mà nữ chính thấy cảnh này thì chắc đau lòng chết mất!]
[Thôi đừng tức, nghĩ đến cảnh “giành lại vợ” trong tương lai đi, đó mới là cao trào. Nữ phụ càng chuyện, kết cục sẽ càng thảm.]
Bình luận rằng, nhiều năm nay vì tôi mà Hứa Dịch và nữ chính đã không ít lần cãi vã.
Nhưng Thẩm Dịch chưa bao giờ giải thích, chỉ : “Anh chỉ coi ấy là học bình thường thôi, em nhạy cảm quá rồi.”
Tôi cong môi , đặt tấm thiệp trái tim nhỏ lên tay Hứa Dịch:
[Em rất mong chờ… kết quả học tập của đấy.]
3
Nói xong, tôi quay người rời đi, Trần Xuyên Bạch lặng lẽ đi theo phía sau.
Trên màn hình, những dòng bình luận vẫn đang tiếp tục lăn đều — họ, thật sự rất thích .
[Nói thật nhé, nữ phụ cũng chẳng cần phải cố chấp gì. Cô ấy có thanh mai trúc mã đẹp trai thế kia, về sau lại còn bùng nổ khí chất nữa. Sao cứ phải hạ mình theo đuổi nam chính mãi thế?]
[Xàm! Không bám lấy nam chính thì còn gọi gì là nữ phụ nữa, thế thì gọi là quần chúng qua đường luôn cho rồi.]
[Mà tác giả cài cắm tai mắt sâu thật đấy. Ai mà ngờ Trần Xuyên Bạch, cái nhân vật phụ trông chả có gì nổi bật ban đầu, về sau lại là đại phản diện luôn. Sau khi nữ phụ chết, cậu ta hóa điên luôn rồi.]
[Cứ gặp nam chính là lao vào cắn, suýt thì kéo cả nam chính chết chung cơ đấy.]
[Đáng tiếc là, phản diện thì vẫn là phản diện, cuối cùng vẫn chết rất thảm.]
[Nam chính lấy tro cốt của nữ phụ ra để giao dịch với cậu ta, gần như nhường cả nửa sản nghiệp. Nhưng nào ngờ đâu, tro cốt của nữ phụ từ lâu đã bị mưa cuốn trôi, cái hũ kia chỉ toàn tro của người vô danh. Vậy mà cậu ta nâng niu như báu vật, cuối cùng còn vì muốn cướp lại “tro cốt” mà bị xe cán chết.]
Nghe tới đó, tôi bỗng khựng lại. Dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu như bị ai đó nhấn nút “xóa trắng” một phát.
Tôi quay đầu Trần Xuyên Bạch, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên từng đường nét trên gương mặt – đôi mắt sâu như hồ nước tĩnh lặng, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng khẽ cong lên. Khuôn mặt ấy hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ.
Thế , tác phẩm nghệ thuật này… về sau sẽ bị nghiền nát từng chút một, đến mức chỉ còn là bụi đất không ra hình dạng.
Tôi đôi môi đang mấp máy, rồi bất ngờ kiễng chân lên ôm chầm lấy .
Cơ thể Trần Xuyên Bạch lập tức cứng đờ, miệng lắp bắp “Em, em em…”
Tôi vỗ mạnh lên lưng , cố nén cảm giác chua xót trong mắt. Bạn thân à, dù trời có định cho phải chết, tôi cũng nhất định kéo sống lại.
Sau khi buông ra, tôi tiếp tục bước đi.
Trần Xuyên Bạch vội đuổi theo, áo sơ mi bị gió thổi phần phật, không át nổi giọng : “Em bị gì thế? Hôm nay là Cá tháng Tư à? Em chơi trò thật hay mạo hiểm à? Hay là cá cược với ai rồi? Không đúng… chẳng lẽ trưa chưa ăn no nên đầu óc có hơi… đói?”
“Em định bắt cá hai tay à?” – ấp úng – “Mà thật ra cũng không hẳn là không…”
Tôi không quay đầu lại, định giơ tay ra dấu bảo im đi, nghĩ đến kết cục thảm thương của , lại thấy nên đối xử tốt với hơn chút.
Vì , tôi đổi lại dấu tay: [Đừng nữa.]
Tôi cần phải nghiêm túc suy nghĩ – sao mới có thể cái cục diện chết tiệt này.
4
Một ngày trôi qua tôi đã nắm đại khái cốt truyện cuốn tiểu thuyết này.
Tên truyện là 《Tận sâu thế giới có người em》, coi là một trong những tác phẩm cảm hiện thực hàng đầu. Nam nữ chính nhau từ thời học sinh, xa cách rồi kết hôn với người khác, sau cùng mới “gương vỡ lại lành”.
Truyện gắn mác “nam không còn trong trắng – nữ vẫn còn”, vì mà tranh cãi lớn, đồng thời cũng cực kỳ nổi tiếng.
Những người thích có thể đọc lại cả chục lần trong năm, vừa khóc vừa để lại bình luận đầy cảm :
[Đây mới gọi là hiện thực. Khi qua tuổi hai mươi, sẽ hiểu: trên đời này không có người hoàn hảo, cũng chẳng có cuộc hôn nhân hoàn mỹ. Những tâm hồn hòa hợp mới là chân ái. Nam nữ chính xây dựng rất chân thực, khiến tôi cảm thấy họ thật sự tồn tại ở một nơi nào đó ngoài đời.]
Còn những người ghét thì dù không đọc cũng phải viết cả trăm chữ để mắng:
[Buồn nôn! Tác giả bị gì ? Viết cái thứ thối nát thế này mà gọi là hiện thực à? Ai là người nâng bi cho cái thể loại “nam chính rách nát” này thế? Nữ chính thì vẫn còn, nam chính thì mở miệng ra là “tận dụng” nữ phụ, mỗi ngày vẫn lên giường đều đều. “Hiện thực” là cái cớ, chứ thật ra tác giả chỉ muốn viết mấy thằng đàn ông tồi tệ thôi!]
Trong truyện nam nữ chính lớn lên cùng nhau ở khu dân nghèo, là đôi thanh mai trúc mã. Năm mười ba tuổi, nữ chính suýt bị cha nuôi say rượu xâm , là nam chính từ trên trời giáng xuống cứu .
Họ từng là ánh sáng trong cuộc đời nhau, là sự cứu rỗi của nhau. Đáng lẽ câu chuyện nên kết thúc ở một cái kết viên mãn.
Nhưng đây không phải truyện cổ tích. Nam nữ chính phải trải qua đủ thứ trần ai: chia ly, hiểu lầm, mà không đến với nhau… Tất cả những cay đắng ấy mới khiến của họ càng thêm quý giá.
Bạn thấy sao?