Tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên tai, ngày càng gần hơn.
Tôi về phía lề đường, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, toàn thân mặc đồ hiệu, vẻ mặt lo lắng bước xuống xe.
Ông ta chỉ vào bóng lưng của Triệu Y Y đã đi xa, kích hét lên với cảnh sát bên cạnh:
“Cảnh sát! Chính là ta! Mau bắt ta lại, ta lừa tôi 128 vạn, 128 vạn đó!!!”
Nói xong, ông ta chạy như bay về phía Triệu Y Y, túm lấy tóc ta:
“Đồ lừa đảo, trả tiền đây!”
Triệu Y Y bị túm tóc, đau đớn hét lên: “Đồ thần kinh, buông tôi ra!”
Cảnh sát tiến lại gần, đám học đứng xem cũng vây quanh.
Triệu Y Y thấy cảnh sát, có chút hoang mang, vội vàng giải thích:
“Ông bậy bạ gì , sao tôi có thể lừa tiền ?”
Người đàn ông trung niên giơ cao chiếc túi giả trong tay, giận dữ :
Dám bán túi giả cho tao, giọng điệu của mày còn kiêu ngạo như công chúa thật. Hại tao bị mày lừa, bố mẹ mày có biết mày còn trẻ mà đã kẻ lừa đảo không?!”
“Túi… túi giả?”
Triệu Y Y ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì hoàn toàn hoảng loạn, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt tôi, chỉ vào tôi hét lên: “Là ta! Túi giả là của ta!”
Tôi vừa định mở miệng, Triệu Y Y đã nhanh miệng tố cáo:
“Hứa Tinh Mạn, bị điên à? Sao lại bảo tôi đi bán túi giả giúp ? Không có thực lực mà cứ thích giả vờ, tôi thật ghét loại phụ nữ ham tiền như . Có tiền thì không thể mua túi thật sao? Hại tôi bị oan thế này, tự đi giải thích với họ đi!”
Cơn giận dữ vô lý này khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Triệu Y Y thở hổn hển, vẻ mặt đầy lý lẽ, thật sự coi mình là nạn nhân vô tội à?
“Triệu Y Y, thật sự nghĩ rằng như là tôi không gì sao?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của ta, tôi lấy điện thoại ra và phát một đoạn video giám sát.
Đó là lúc tôi đặt túi giả, camera mini đã giấu trước trong tủ quần áo.
Trong video, Triệu Y Y cạy cửa tủ của tôi, lộ rõ vẻ đắc ý và tham lam.
“Hứa Tinh Mạn! Tao cho mày khoe của, cái túi này chắc là mày đi nhỉ… Để tao xem xem, đến lúc đó mày không trả thì sao, hì hì…”
Nói xong, ta cẩn thận lấy túi của tôi đi, còn đóng cửa tủ lại.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào:
“Trời ạ, đúng là không thể mặt mà bắt hình dong, Triệu Y Y này chắc là điên rồi…”
“128 vạn đấy, ta biết ngồi tù bao lâu không?”
“Không chỉ ta, tôi thấy Hứa Tinh Mạn đeo túi giả cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Hai người đều như nhau cả thôi…”
“Không phải chứ, tôi đang chờ tiền quyên góp để ăn đây. Tiền của tôi phải sao, tôi vừa từ chối tiền quyên góp của Hứa Tinh Mạn rồi. Triệu Y Y này đúng là chết người mà!”
...
Những ánh mắt chế giễu và khinh bỉ đè nặng lên Triệu Y Y, khiến ta không thể thở nổi.
Đám đông ngày càng nhiều, Triệu Y Y nước mắt giàn giụa, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô ta đột ngột nhét chiếc túi xách của Lâm Chi Hứa vào tay tôi rồi giải thích với cảnh sát:
“Không, tôi không dối. Hứa Tinh Mạn đã tự miệng thừa nhận, thật sự tôi mới giúp ta lấy ra bán. Cô ta không có tiền, lại không muốn mất mặt.”
Nói xong, ta quay đầu tôi, ánh mắt đầy sợ hãi:
“Tiền đã đưa cho rồi, chuyện còn lại không liên quan đến tôi nữa!”
Nhưng camera giám sát đã rõ ràng, dù ta có cố gắng phủ nhận thế nào cũng không có tác dụng.
Tôi đưa chiếc túi xách cho chủ cửa hàng đồ hiệu secondhand, ông ta lấy tiền ra đếm từng xấp.
Cảnh sát chuẩn bị đưa Triệu Y Y về đồn để điều tra.
Không còn cách nào khác, vì sợ bị đưa đi, ta lập tức lấy ra một cây bút, dùng đầu bút nhọn chĩa vào cổ, lại muốn dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình.
“Hứa Tinh Mạn!”
Giọng ta tuyệt vọng xen lẫn bi thương:
“Tại sao lại vu oan cho tôi như ?! Rõ ràng là bảo tôi tất cả mọi chuyện. Hôm nay, tôi có phải chết ở đây thì mới có người tin tôi!”
Bạn thấy sao?