Mẹ tôi tặng tôi một chiếc túi Hermès, khiến cùng phòng lớn lên trong trại trẻ mồ côi ghen tị đến phát điên.
Cô ta đã đánh cắp chiếc túi của tôi và bán nó, sau đó quyên góp số tiền cho trường học, trở thành nữ thần bí ẩn trong mắt các học.
Tôi tức giận báo cảnh sát, ta xấu hổ nhảy lầu.
Từ ngày đó, tôi từ một mến trở thành kẻ ác độc, ép chết học.
Còn ta, mất đi danh hiệu thiên kim, nằm trong bệnh viện nửa sống nửa chết, vẫn là nữ hùng trong lòng mọi người vì đã cướp của người giàu giúp người nghèo.
Điều khiến tôi không ngờ là trai luôn nghe lời tôi đột nhiên phản bội, đứng ra chứng cho ta, rằng chiếc túi là do tôi tự nguyện quyên góp, còn cùng học bắt nạt lập tôi.
Đủ các loại bẩn thỉu đổ lên đầu tôi, công ty của bố tôi cũng vì thế mà sản.
Cả gia đình tôi lưu lạc đầu đường xó chợ bị bọn đòi nợ đánh chết.
Còn đám người kia nhân cơ hội này trở thành người nổi tiếng trên mạng, kiếm rất nhiều tiền.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại ngày trường tổ chức đại hội quyên góp.
Triệu Y Y mặt đỏ bừng, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người bước lên bục, đau lòng các sinh viên nghèo dưới khán đài, mạnh miệng :
“Các yên tâm, tôi sẽ quyên góp 128 vạn, giúp các vượt qua cả quãng đời đại học.”
Dưới khán đài tiếng vỗ tay vang dội, mọi người vỗ tay khen ngợi ta.
Còn tôi giật mình tỉnh giấc, 128 vạn, vừa đúng bằng giá chiếc túi giới hạn mà mẹ tặng tôi trên thị trường đồ cũ.
Tôi vội vàng chạy về ký túc xá, đổi chiếc túi thật thành giả.
Cứ trộm đi, Triệu Y Y, lần này để xem lấy gì mà quyên góp!
“Hứa Tinh Mạn, mày không phải ra vẻ là người giàu sao? Y Y đã quyên góp 128 vạn, còn mày thì sao? Sao vẫn ngồi đây giả chết …”
Tôi tỉnh dậy giữa tiếng ồn ào và nhận ra cùng phòng của tôi, Tiền Kiều, đang tôi với vẻ chế giễu.
Triệu Y Y nhẹ nhàng vỗ vào ấy, nhỏ giọng trách móc: “Được rồi, Kiều Kiều, Tinh Mạn không muốn quyên góp chắc chắn có lý do của cậu ấy.”
“Có lý do gì chứ, chẳng phải là không có tiền mà còn giả vờ sao? Cái túi Hermès phiên bản giới hạn, nó có biết phải tốn bao nhiêu tiền không? Dám mang cái giả đến trường, đúng là đồ kinh tởm. Không giống như Y Y cậu, quyên góp 128 vạn một cách dễ dàng. Được cùng phòng với cậu, có phải mình cũng sẽ thơm lây không ha ha…”
Trong tiếng chế giễu của Tiền Kiều, tôi nhận ra mình đã quay trở lại lễ khai giảng năm nhất.
Vừa rồi, Triệu Y Y đã quyên góp 128 vạn cho hàng chục sinh viên nghèo!
Toàn bộ giáo viên và học sinh đều tập trung ánh mắt vào ta, tự nhiên cũng sẽ ý đến tôi, người bị Tiền Kiều chỉ trích là không có tiền mà giả vờ.
Để lấy lòng “thiên kim tiểu thư” Triệu Y Y, những kẻ nịnh bợ đã coi tôi là đối tượng để so sánh.
Vô số lời khó nghe ập đến.
“Cái túi Hermès một trăm mấy chục vạn đâu, mang ra đây cho chúng tôi xem nào?”
“Giả vờ trước mặt tiểu thư Triệu, ta cũng coi như gặp phải đối thủ rồi ha ha…”
Triệu Y Y nghe , như gà mẹ bảo vệ con, đứng chắn trước mặt tôi, giả vờ cảnh báo mọi người:
“Không có chứng cứ không bậy, các có tư cách gì túi của Tinh Mạn là giả? Ở đây, tôi không chấp nhận sự lập và bắt nạt, tôi hy vọng, trong bốn năm đại học, các có thể hòa thuận với nhau, tôi tin rằng… á!”
Triệu Y Y chưa hết câu, đã bị tôi đá một cái ngã xuống đất.
“Cản đường.”
Cô ta giả vờ đứng ra bảo vệ tôi, những lời mơ hồ.
Nhưng bây giờ tôi không muốn giải thích, vì số tiền 128 vạn mà ta quyên góp, chính là giá trị của cái túi của tôi.
Khuôn mặt Triệu Y Y đen lại, nước mắt lưng tròng.
Các học càng ra sức chế giễu và mắng mỏ tôi, tôi không thèm để ý, chạy thẳng về ký túc xá.
Lần này, tôi nhất định phải bảo vệ cái túi của mình.
Tôi đã quá rõ, đây chính là bước ngoặt khiến tôi bị ta chết ở kiếp trước.
Bạn thấy sao?