11.
“Thôi nào trai, đừng có bận tâm mấy cái đơn hàng nữa, chúng ta cứ thủ tục nhận phòng ở đây luôn là xong Chúng ta đều là người có địa vị, không thể để người khác vào mặt !” Hàn Tư Tư liếc tôi một cái đầy ẩn ý, “Không thì, kẻ nghèo hèn nào đó lại tưởng chúng ta cũng giống như ta, không có đủ tiền phòng đấy!”
Tôi: “…”
Ở là , tôi chỉ sợ hai người không lôi tiền ra, phải chạy mất thôi.
Dù sao thì, số tiền mà hai người chi trả hôm nay, đều sẽ chuyển thẳng vào túi tôi, trở thành tiền tiêu vặt cho tôi mà.
Tôi vô cùng chân thành giảng giải cho ta: “Yên tâm đi, tôi đây còn mong ở đây hơn cả Đường Dương của nữa đấy! Cô ở càng sang thì ví tôi càng đầy.”
“Ồ? Vậy sao? Lễ tân cũng hoa hồng cơ à?” Hàn Tư Tư che miệng khúc khích.
Chứ còn không à!
Hoa hồng 100% luôn.
Cuối cùng Đường Dương cũng chịu nhượng bộ, cầm theo chứng minh thư miễn cưỡng đi đến chỗ đồng nghiệp bên cạnh thủ tục nhận phòng. Mà vẻ mặt tái xanh của ta khi nghe câu trả lời “Phòng hướng biển 1888 tệ đã hết, có thể cân nhắc phòng hướng biển 2688 tệ” đã xanh lại càng thêm xanh.
Hàn Tư Tư không hề hay biết điều đó, tâm trí của dường như chỉ tập trung vào việc chế giễu tôi, không hề để ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt của Đường Dương.
Cô ấy hỏi bằng giọng chỉ có tôi mới nghe thấy : “Ghen tị à, Tình Thiên? Nhưng mà, người đàn ông tuyệt vời này giờ là của tôi rồi.”
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén biểu cảm của mình, sợ rằng bản thân sẽ không nhịn mà thành tiếng.
“Tôi thực sự rất ghen tị! Nhưng tôi cảm thấy 2688 thì không xứng với những người xuất sắc như hai người đâu, nên có muốn cân nhắc chuyển sang biệt thự riêng hướng biển không? Còn có hồ tắm khoáng nóng riêng đấy! Mặc dù giá hơi cao một chút, thử tưởng tượng xem, vừa ngâm mình trong hồ nước nóng, vừa ngắm biển cả, thật thoải mái biết bao… À, tất nhiên, nếu ngân sách của hai người có hạn thì cứ coi như tôi chưa gì!”
Con người ấy mà, mấy ai mà chịu bị khiêu khích như .
Đặc biệt là những kẻ thích khoe khoang.
Hàn Tư Tư là , Đường Dương cũng .
Nhưng Đường Dương móc đâu ra nhiều tiền như thế ?
Thuê một chiếc xe vài nghìn tệ một ngày, thế mà lại chỉ một căn phòng hạng phổ thông, có khác gì tự vả mặt bản thân cố ra vẻ giàu có đâu.
Bây giờ, cho dù hắn có lột da cũng không thể lôi ra thêm đồng nào.
Tuy nhiên, ta rất xảo quyệt, rất nhanh đã nghĩ ra đối sách.
Vì thế, ta quay sang thì thầm với Hàn Tư Tư: “Tư Tư, thực ra phần lớn tiền mặt của đều đầu tư vào quỹ rồi, tạm thời không thể rút ra nhiều như , hay là em xem, em có thể trả một phần tiền không…”
Cái lý do này, thực ra khi chúng tôi còn nhau, tôi cũng từng nghe rồi.
Yêu nhau một tháng, tôi đã lấy chiếc đồng hồ Audemars Piguet của trai đem đi tặng cho ta, vừa là biết giá trị không nhỏ.
Còn ta thì nhận quà rất vui vẻ, tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện đáp lễ.
Anh ta chỉ : “Tình Thiên, đợi rút hết tiền trong quỹ ra, nhất định sẽ mời em ăn một bữa thật thịnh soạn.”
Nhưng tôi đã chờ rất lâu, chỉ nhận hai cây xích nướng giá hai tệ.
Nghĩ đến đây, tôi liếc mắt cổ tay của Đường Dương.
Thật không biết xấu hổ!
Đi nghỉ mát với người hiện tại lại đeo đồng hồ của người cũ!
Điều quan trọng là, một kẻ keo kiệt như , lại chịu bỏ tiền ra cho người hiện tại!
12.
Càng nghĩ càng tức, bổn tiểu thiên sứ quyết định thuận nước đẩy thuyền!
“Anh Đường, đừng lo lắng.” Tôi giơ máy POS lên, vui vẻ , “Chúng tôi không chỉ hỗ trợ thanh toán bằng tiền mặt mà còn hỗ trợ thẻ tín dụng và hoa hồng nữa!”
“Cô có thể im lặng không!” Đường Dương siết chặt hàm dưới, không thể nhịn nữa hét vào mặt tôi.
“Oke!” Tôi ngoan ngoãn nở một nụ .
Cuối cùng, Hàn Tư Tư cũng chịu nhượng bộ: “Bỏ đi bỏ đi, Đường Dương ca ca, đừng chấp với ta gì! Phòng view biển hạng phổ thông cũng !”
Cô ta tỏ ra vô cùng hiểu chuyện.
Nhưng tôi có đầy đủ lý do chính đáng để nghi ngờ rằng, ta sợ phải tự móc tiền túi ra.
Đường Dương tham vọng rất lớn, luôn muốn dựa vào phụ nữ giàu có để một bước lên trời.
Hàn Tư Tư lại ham hư vinh, mạo danh tôi để thỏa mãn cuộc sống của bản thân.
Cả hai người bọn họ đều có mưu đồ riêng.
Mà trước mắt xem ra, thiên kim giả có vẻ cao tay hơn, Đường Dương chắc chắn sẽ ôm hận mà về.
Bên kia, Đường Dương đang ôm ví tiền than thở.
Bên này, Hàn Tư Tư vẫn dương dương tự đắc.
Tôi nghĩ đã đến lúc châm thêm một mồi lửa.
“Mà này Tư Tư, không phải là thiên kim Hàn thị sao? Thế mà ở khách sạn của gia đình mình cũng phải trả tiền à? Tôi còn tưởng chỉ cần ký nợ thôi chứ! Gì đến nỗi chút xíu tiền này cũng phải dựa vào Đường Dương ca ca của ?”
Hàn Tư Tư rõ ràng chưa hề chuẩn bị cho huống này, ta hoảng hốt một lúc, sau đó lại cố tỏ ra bình tĩnh phủ nhận: “Nói bậy! Đây căn bản không phải của nhà chúng tôi! Tình Thiên, đừng có cố ý chia rẽ tôi với Đường Dương ca ca.”
Nói rồi, ta quay sang phía Đường Dương, nũng nịu: “Anh, em thật đấy, nếu đây là của nhà em, sao em có thể không biết chứ! Là Tình Thiên ta cố ý chia rẽ chúng ta!”
“Anh tin tin.” Đường Dương lại đeo chiếc mặt nạ “ chiều” lên, chỉ là sau khi vừa trải qua một lần “mất máu” lớn như , màn biểu diễn của hắn trông có vẻ khá gượng gạo.
Hai người bọn họ vẫn tỏ ra cảm mặn nồng như trước.
Còn tôi, chỉ nghĩ đến việc sao chôn một quả bom vào mối quan hệ của họ mà thôi.
13.
Tôi vừa bàn giao công việc lễ tân cho đồng nghiệp, định ra nhà ăn tự chọn ăn tối.
Nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi sảnh khách sạn đã đụng phải một ông lão quần đùi áo hoa, vô cùng thời thượng.
“Tình Tình!”
“Ông nội!” Hai mắt tôi sáng lên, chạy chậm đến bên ông, thân thiết khoác tay, “Sao ông lại đến đây ạ?”
Ông nội ha hả: “Đi câu cá với mấy ông già, tiện thể qua thăm cháu cưng! Dạo này cháu cưng của ông mải kiếm tiền, đến nhà cũng không thèm về!”
“Ông trách ai cơ chứ!” Tôi cũng theo, “Còn không phải là quy định ông đặt ra ư. Nếu hồi đó ông đồng ý để cháu ở nhà ăn không ngồi rồi thì cháu cũng đâu cần phải xoay qua xoay lại giữa đủ các loại ngành như chứ!”
“Haha! Tình Tình nhà ta quả nhiên miệng lưỡi sắc bén, thôi rồi, ông không cãi lại cháu ! Vậy nên ông đành phải tự mình lết cái thân già này đến đây để thăm cháu đây!”
Chúng tôi vừa đi vừa , đến nhà ăn tự chọn.
Không may, lại đụng phải Đường Dương và Hàn Tư Tư.
Và sự thật đã chứng minh, phẩm chất của bọn họ hoàn toàn không phù hợp với hình tượng mà bọn họ tự xây dựng.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Tư Tư khi thấy tôi và ông nội chính là bịa ra đủ thứ suy đoán xấu xa.
“Trời ơi, Tình Thiên! Không trách đến đây thực tập…” Giọng của ta khoa trương tùy tiện, “Thế là đã cặp đại gia rồi đấy à? Đúng là không kén chọn gì cả! Cũng không thèm tìm người trẻ tuổi một chút.”
Tôi tròn mắt, không thể tin rằng một sinh viên đại học như Hàn Tư Tư lại có thể những lời thô tục như ra khỏi miệng.
Thật sự vượt quá giới hạn của tôi.
Có lẽ, những người bẩn thỉu vì có bản chất tâm hồn bẩn thỉu nên bất cứ thứ gì bọn họ vào cũng đều sẽ trở nên bẩn thỉu.
Nhưng ta không nên, cực kỳ không nên, áp dụng những suy nghĩ bẩn thỉu đó lên tôi và gia đình tôi.
Tôi lạnh mặt, vừa định cãi lại thì ông nội đã lên tiếng.
“Cô bé, cơm có thể ăn bừa lời không thể bừa đâu.” Ông nội mặt lạnh, không giận mà uy, “Cô còn nhỏ tuổi nên tôi không chấp, phải biết rằng, ‘họa từ miệng mà ra’. Những điều này ở trường không dạy, xã hội này sẽ có rất nhiều người dạy nhớ kỹ.”
Ông nội tôi là người sáng lập Hàn thị, từng chiến đấu trên thương trường nhiều năm, quyết đoán và tàn nhẫn, mặc dù đã nghỉ hưu hai năm khí thế vẫn không hề suy giảm, vô hình chung khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hàn Tư Tư đại khái cũng bị dọa sợ, không dám khiêu khích nữa.
Đường Dương bên cạnh dùng một ánh mắt kỳ quái ta: “Tư Tư, ông lão kia, em không quen biết sao?”
“Em, em phải quen biết à?” Hàn Tư Tư gượng.
Đường Dương ta một lúc lâu, sau đó khẽ lắc đầu: “Bỏ đi, chắc là do nhận nhầm người.”
Còn tôi thì khá thảm, bị ông nội kéo đi dạy dỗ một trận.
Ông tức giận mắng tôi đủ điều, bảo tôi là đứa ngốc, bị người ta bắt nạt mà không dám hé răng, không có phong thái của nhà họ Hàn.
Ông còn sẽ nhờ bố và trai tôi tìm lại thể diện cho tôi.
Mãi đến khi tôi cam đoan sẽ tự mình xử lý tốt các mối quan hệ ông mới chịu thôi.
Bạn thấy sao?