Bạn Cùng Phòng Trà [...] – Chương 1

1.

Bạn trai tôi rất khó hiểu.

Cực kỳ tiêu chuẩn kép.

Tôi muốn uống trà sữa.

Anh ta bảo trà sữa không tốt cho sức khỏe.

Rồi mua cho tôi một chai nước khoáng.

Tôi , tôi muốn ăn thịt bò Wagyu.

Anh ta bảo dịch bệnh vẫn còn lây lan, ra ngoài trường không an toàn.

Sau đó lại mua cho tôi một cây xích nướng ở quầy ăn trong căng tin.

Nhưng! Mà!

Tôi , để em mời uống Starbucks nha!

Anh ta liền toét miệng tươi rói đáp lại, tuyệt vời!

Tôi , để em mời ăn đồ Nhật nhé!

Anh ta hối hả giục, mau đi thôi.

Ờm …

Có phải rất khó hiểu không?

Bạn trai tôi tên Đường Dương, là khóa trên hơn tôi một năm, thuộc đội bóng rổ của trường.

Mặc dù ta phân liệt như , tôi vẫn không rời không bỏ, không chỉ vì ta có một gương mặt đẹp trai, mà còn vì ta có một cơ bụng sáu múi khiến người ta thèm thuồng.

– Ừm, tuy chưa sờ bao giờ, tôi đã thấy mà!

Mỗi lần chơi bóng rổ xong, ta thường vén áo lên lau mồ hôi, lộ rõ mấy múi cơ bụng, thật sự là cho tôi no mắt.

2.

Hôm nay, Đường Dương hỏi tôi có muốn cùng đi du lịch tự lái xe trong kỳ nghỉ ngắn không.

Khi chuyện, đang nắm tay tôi, đi dạo trên sân vận , hết vòng này đến vòng khác.

“Chúng ta có thể đi biển…” Đường Dương vừa vừa dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay tôi, ý tứ rất rõ ràng.

Bãi biển, quần bơi, cơ bụng.

Có lẽ còn có thể có một đêm tâm đầu ý hợp nữa.

Tôi hiểu.

Tuy nhiên dù vẻ đẹp đang ở ngay trước mắt, tôi vẫn chỉ có thể cân nhắc đến chiếc ví tiền và lắc đầu từ chối: “Thôi, để lần sau nhé, mấy ngày này em phải đi thêm để kiếm tiền sinh hoạt.”

Nghe tôi trả lời, vẻ mặt Đường Dương dường như đông cứng lại trong chốc lát, rồi hỏi tiếp:

“Tình Thiên, sao em lại cần phải đi thêm kiếm tiền? Gia đình em có gặp khó khăn gì không? Rõ ràng hôm khai giảng, còn thấy em lái một chiếc Rolls-Royce Cullinan mà…”

Nghe , tôi thở dài, nước mắt tuôn rơi trước khi : “Cullinan thì sao chứ, xe sao bán ! Còn về khó khăn… Em nghi ngờ mình không phải con đẻ, có tính không?”

Cả người Đường Dương đều sững sờ, ánh mắt trống rỗng lộ ra chút không dám tin, rõ ràng còn chịu đựng cú sốc nặng nề này hơn cả tôi.

Tất nhiên, thực ra tôi chỉ thôi.

Tôi kéo tay ấy, định ủy khuất kể lể với ấy về việc tôi bị bố và trai ép buộc đến mức không còn một xu dính túi như thế nào.

Nhưng Đường Dương đột nhiên giật tay ra khỏi tay tôi.

Anh ta đã hoàn hồn sau cơn sốc, trong chớp mắt ánh mắt đã nhuốm chút khinh miệt, giọng gấp gáp:

“Tình Thiên, có chuyện gì để sau tiếp nhé, nhớ ra lát nữa đội bóng rổ còn tập luyện, đi trước đây.”

Nói xong, ta biến mất nhanh như một cơn gió.

Tôi sửng sốt, thực sự ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ nhanh chóng của đối phương.

Trong lúc còn đang bàng hoàng, tôi chợt nhớ ra những lời Đường Dương đã khi tỏ với tôi.

Anh ta bảo thích “phong thái mạnh mẽ quyến rũ” của tôi.

Lúc đầu, tôi cứ tưởng người này bị ấn tượng bởi dáng vẻ của tôi trong kỳ huấn luyện quân sự, nên mới khen tôi “phong thái mạnh mẽ quyến rũ”.

Giờ nghĩ lại, có lẽ ta đang về “phong thái” của tôi khi bước xuống từ chiếc Cullinan vào ngày nhập học.

Làm sao đây.

Chiếc Cullinan đâu phải của tôi, tôi chỉ thôi.

– Thuê của trai tôi.

Tôi không có Rolls-Royce Cullinan, tôi chỉ có một chiếc McLaren P1.

Ừm, mặc dù hiện tại nó đang bị cầm cố cho bố tôi với giá chỉ 2 vạn tệ …

3.

Gia đình chúng tôi có một quy tắc bất thành văn, sau khi đủ 18 tuổi, không ai đương nhiên tiêu tiền của gia đình nữa, mà phải tự kiếm tiền tự tiêu.

Tất nhiên, điều này không chỉ đơn thuần là để chúng tôi học cách kiếm tiền, mà quan trọng hơn là để nâng cao năng lực tổng hợp của bản thân.

Hay ho thì gọi là “rèn luyện”.

Ông tôi , chỉ có trải qua gian khổ mới có thể gánh vác cơ nghiệp lớn của nhà họ Hàn.

Quy tắc này không có hiệu lực pháp lý, ông tôi đã rèn luyện bố tôi như , và bố tôi cũng rèn luyện trai tôi như thế.

Ban đầu tôi cứ nghĩ, với tư cách là công chúa bé bỏng bố mẹ cưng chiều, là cháu quý nhất của ông, là em trai cưng nựng nhất, thế nào tôi cũng thoát .

Nào ngờ, vừa qua sinh nhật 18 tuổi, tất cả thẻ của tôi đều bị khóa.

Trong chớp mắt, tôi trở nên túng quẫn.

Dù tôi có khóc lóc hay chửi bới, họ vẫn không chịu cho tôi một xu.

Sau đó, để tôi không phải đi học với túi rỗng, bố tôi “tốt bụng” đổi chiếc siêu xe McLaren – món quà nhập học tự tay tặng tôi – lấy 2 vạn.

Ông ấy toe toét như một con cáo già: “Con à, ‘cầm cố vay tiền’ là bài học đầu tiên bố dạy con đấy.”

Tuy con cáo già xảo quyệt, quả thật ông cũng đã chỉ cho tôi một cách.

Tôi sờ cằm, đưa mắt về phía mấy chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn của mình, nếu bán đi thì cũng kiếm một khoản kha khá…

Tuy nhiên, mẹ tôi nhanh chóng nghe tin, cưỡng chế tịch thu hết quần áo, trang sức, túi xách, mỹ phẩm mà tôi mới mua về không lâu.

“Con , mẹ giữ hộ con vài ngày, đợi con kiếm tiền thì chuộc lại nhé.”

Cuối cùng vẫn là trai thương tôi nhất.

Khi tôi đang lo lắng không biết sao mang nhiều hành lý đến trường nhập học, trai chủ cho tôi mượn xe của ấy.

Quả nhiên máu nào rồi cũng đặc hơn nước!

Tôi vỗ vai trai cảm thán: “Hóa ra trên đời vẫn còn người sao!”

Nào ngờ, trai nhếch môi ranh mãnh: “Cho em ưu đãi đặc biệt, miễn ký hợp đồng, còn giảm giá tối đa!”

Tôi giật mình, suýt quên mất ấy còn mở một câu lạc bộ cho xe sang.

Tôi không nhịn mà buông lời chửi: “Đồ chóa Hàn Tầm! Anh hào phóng quá nhỉ!”

Thế là, để sớm chuộc lại xe và túi xách của mình, tôi đành phải nghe theo sắp xếp của bố.

Thời gian rảnh rỗi thì học vài bảng báo cáo, cuối tuần đến các công ty trực thuộc tập đoàn Hàn thị việc vặt, quen với công việc.

May mắn là bố tôi cũng không thực sự muốn bạc đãi tôi.

Ví dụ như kỳ nghỉ ngắn này, ông bảo tôi đến lễ tân tại khách sạn nghỉ dưỡng của gia đình ở thành phố lân cận, nhằm rèn luyện kỹ năng giao tiếp và ứng biến của tôi.

Lương cũng khá hậu, toàn bộ doanh thu của khách sạn trong ngày đó sẽ chuyển thành lương của tôi.

Chắc hẳn sau mấy ngày này, tôi có thể chuộc lại chiếc McLaren rồi.

Tuy nhiên, Đường Dương dường như không quan tâm đến những điều này.

4.

Khi tôi xách đồ ăn mang về về đến ký túc xá, dường như các cùng phòng đều có mặt, ngay cả qua cánh cửa vẫn nghe thấy họ đang bàn tán sôi nổi.

“Trời ơi! Hóa ra chiếc xe sang đó chỉ là thôi à, thật không ngờ Hàn Tình Thiên lại hư vinh đến thế!” Giọng Cao Tiểu Tiểu vang lên đầu tiên xuyên qua cánh cửa, và nội dung thảo luận dường như xoay quanh tôi,

“Nhìn cách ăn mặc hàng ngày của ta thì cũng khá quê mùa, tôi còn đang tự hỏi sao ta lại có thể lái nổi Rolls-Royce đấy chứ!”

Nghe thấy , tôi cúi đầu ngắm nghía bản thân, có chút không hiểu.

Đúng là không phải hàng hiệu gì to tát, chỉ là một thương hiệu nhỏ của Ý mà tôi khá thích, đặt may riêng thôi, dù chủ yếu trọng đến sự thoải mái kiểu dáng cũng không đến nỗi lỗi thời.

Tuy là mua từ năm ngoái, tôi thực sự không nghĩ mình lại bị gán mác “quê mùa”, tôi vẫn khá tự tin về thẩm mỹ của mình.

“Tư Tư à, đã Đường Dương học trưởng ra bộ mặt thật của ta rồi, cậu nên nắm bắt cơ hội đi!” Cao Tiểu Tiểu tiếp tục .

“Hây, tôi cũng không ngờ Hàn Tình Thiên lại dùng vẻ ngoài hư vinh để lừa gạt Đường Dương…” Hàn Tư Tư móc, “Tôi thật sự xót xa cho ấy quá…”

Tôi: “…”

Không đến nỗi chứ!

Tôi đã gì mà các lại bàn tán về tôi như !

“Nhưng tôi nghĩ hoàn cảnh gia đình của Tình Thiên khá tốt đấy, ấy thường xuyên ăn những bữa ăn Pháp, Nhật đắt tiền mà!” Trần Dung yếu ớt phản bác.

“Ôi trời! Dung à, cậu ngốc thật! Đường Dương học trưởng mới chính là con nhà giàu chính hiệu, chắc chắn là ấy đã đưa ta đi ăn rồi! Cậu xem ta bình thường bận rộn như con quay, còn phải mấy công việc bán thời gian, thì biết là gia cảnh ta chắc chắn không tốt rồi!” Cao Tiểu Tiểu khẳng định chắc nịch, và tiện thể nịnh bợ Hàn Tư Tư vài câu,

“Đâu như Tư Tư nhà ta, là tiểu thư của tập đoàn Hàn thị mà vẫn có thể khiêm tốn, kín đáo như . Tư Tư với Đường Dương học trưởng mới là một cặp trời sinh đấy!”

Tôi thực sự không nhịn nhạo.

Tập đoàn Hàn thị nào cơ?

Ngoài gia đình họ Hàn của chúng tôi, còn có tập đoàn Hàn thị nào khác sao?

Cũng không phải là không có khả năng, dù sao “Hàn” cũng là một họ lớn.

Nhưng mà…

Bộ đồ “ ẩu” hàng nhái rẻ tiền của Hàn Tư Tư thực sự không giống con của một tập đoàn lớn.

Còn nữa, bận rộn như con quay thì nhất định là điều kiện không tốt sao? Càng giàu càng bận rộn, em hiểu không hả em .

Còn Đường Dương là con nhà giàu?

Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ta mua nước khoáng? Dựa vào việc ta mua xích nướng? Dựa vào chiếc Ferrari chỉ nghe danh chứ không thấy tận mắt của ta? Hay là dựa vào áo khoác Adidas và giày Nike của ta?

Xin lỗi nhé, chiếc đồng hồ Audemars Piguet duy nhất đáng giá của ta, là món quà kỷ niệm một tháng nhau mà tôi tặng cho ta đấy!

Ngay khi tôi định đẩy cửa bước vào, tôi cờ thấy Hàn Tư Tư điệu che mặt khúc khích.

“Ôi chà! Cậu đang gì thế! Mình còn chưa đồng ý với Đường Dương mà!”

Ọe!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...