Bạn Cùng Phòng Thích [...] – Chương 5

“Cách mấy dặm còn ngửi thấy mùi chua từ trên người cậu ta!”

 

...

 

Từ ngày đó, tủ quần áo của Giang Hân bỗng dưng xuất hiện hàng loạt đồ hiệu.

 

Lâm Lâm và Vương Mẫn đỏ mắt, trêu ta: “Có phải thật sự tìm trai đại gia rồi không?”

 

Giang Hân che miệng, vẻ ngại ngùng: “Đúng , trai tôi rất hào phóng.”

 

À này, tôi đang băn khoăn có nên thẳng với ta rằng mấy cái túi hiệu đó đều là hàng giả không,

 

Đặc biệt là cái túi ta cầm, ngay cả khóa cài cũng sai, qua biết ngay là đồ nhái.

 

Có lẽ ta vừa vớ một gã phú nhị đại ăn chơi nào đó?

 

Kết quả là, ánh mắt ta vừa thấy tôi liền thay đổi, nở một nụ đắc ý xen lẫn vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa:

 

“Nhưng mấy thứ này chưa là gì, trai tôi tuần sau sinh nhật sẽ tặng tôi một chiếc Himalaya, hàng chuẩn chính hãng!

 

“Anh ấy bảo người khác có gì, tôi cũng phải có cái đó!”

 

Lúc này, tôi đã hiểu rõ.

 

Hóa ra ta cố tìm một gã phú nhị đại để "thi đấu" với tôi, "chim hoàng yến" trong mắt ta.

 

Tôi đảo mắt, kéo rèm cửa.

 

Chẳng quan tâm ta có nhận Himalaya bằng da lợn hay da chồn, mặc kệ ta.

 

4

 

Và sự thật cuối cùng cũng bị phơi bày vào ngày sinh nhật của Giang Hân.

 

Sáng hôm đó, Giang Hân dậy rất sớm, nhanh chóng bôi kem dưỡng da, rồi trang điểm tỉ mỉ, sắc mặt lấp lánh, như thể chuẩn bị cho một ngày quan trọng.

 

Trên đường, ta vừa chụp ảnh tự sướng, vừa chuyện với Lâm Lâm một cách rất hớn hở:

 

“Lâm Lâm! Tối nay tôi không về ngủ đâu, cậu nhớ giúp tôi kiểm tra đồ đạc trước khi tôi về nhé.”

 

Điều kỳ lạ là, mặc dù ta đang chuyện với Lâm Lâm khuôn mặt lại hướng về phía giường của tôi, như thể cố cho tôi nghe.

 

Tôi không hiểu , đành phải kéo chăn che kín đầu để không nghe thấy những “tiếng ồn” ấy.

 

Khi Giang Hân đi ra cửa với đôi giày cao gót, phát ra tiếng “cộp cộp cộp”, tôi đột nhiên cảm thấy điện thoại mình rung ên.

 

Lập tức, một tin nhắn WeChat từ “Giang Hân” hiện lên:

 

“Chờ mong tôi gửi cho cậu một món ‘quà lớn’ nhé, Đỗ Giang Giang.”

 

Cô ta ăn sinh nhật thì gửi quà cho tôi sao?

 

Tôi nghĩ có lẽ ta lại trò điên rồ gì đó, nên trực tiếp xóa tin nhắn.

 

Nhưng không ngờ, sáng hôm sau, khi tôi mở WeChat thì thấy một bức ảnh trên vòng bè của ta.

 

Đó là bức ảnh ta tự chụp điều quan trọng nhất là, bức ảnh rõ ràng là do người khác chụp.

 

Và bối cảnh bức ảnh là trong xe của trai tôi.

 

Mỗi tế bào trong cơ thể tôi như đông cứng lại.

 

Giang Hân đã không về phòng suốt một đêm…

 

Giang Hân đã những chuyện như trong xe của trai tôi…

 

Vậy người mà ta đang lén lút hẹn hò là ai?

 

Tôi không thể tin vào câu trả lời ấy.

 

Tôi lập tức nhắn tin cho Giang Hân qua WeChat:

 

“Bạn trai của cậu tên là gì?”

 

Đáp lại gần như ngay lập tức.

 

Nhưng không phải tin nhắn văn bản, mà là một tin nhắn thoại:

 

“Đỗ Giang Giang… Tôi chờ cậu hỏi câu này lâu rồi…

 

“Bạn trai tôi, tên là Đoạn... Chu.”

 

“Cậu có nghe qua chưa?”

 

Giang Hân với giọng mềm mại, nhẹ nhàng mỗi từ như một nhát dao, chậm rãi đ.â.m vào tim tôi.

 

Điện thoại lại rung lên, lại là một bức ảnh khác.

 

Bức ảnh là Giang Hân đang để một người đàn ông đặt tay lên đùi ta, trong khi đùi ta gần như hoàn toàn trần trụi.

 

Mà hôm qua khi ta ra ngoài, chính là mặc cái quần bò dài.

 

Bối cảnh vẫn là bên tay lái mà tôi biết rõ.

 

Tôi chằm chằm vào bức ảnh, như thể muốn tìm ra một manh mối gì đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...