Bạn Cùng Phòng Thích [...] – Chương 4

Mặt Giang Hân lúc đỏ lúc trắng, trông như một bảng pha màu, cực kỳ buồn .

 

Sau một lúc, ta đùng đùng sập cửa phòng bước ra ngoài, trước khi đi còn quay lại lườm tôi một cái sắc lẹm:

 

"Có gì ghê gớm chứ? Cũng chỉ dựa vào khuôn mặt này mà kiếm trai giàu có thôi! Chúng ta cứ chờ xem!"

 

Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của ta,

 

Cho đến ba tháng sau, ta đăng một bức ảnh cực kỳ khó coi lên vòng bè.

 

Trong bức ảnh, ta dựa lưng vào vô-lăng, gương mặt ửng hồng, tóc tai bù xù, dây váy hai bên rũ xuống, trông không khác gì cố ý khoe khoang.

 

Còn bối cảnh trong ảnh, là ở trong xe của trai tôi.

 

Chỉ cần liếc mắt, tôi lập tức nhận ra.

 

Cái vô-lăng mà Giang Hân đang dựa vào, chính là bộ vô-lăng mà nửa năm trước tôi đã tự tay thiết kế cho Đoạn Chu khi ấy mua xe.

 

Đó là bộ duy nhất trên thế giới, với toàn bộ họa tiết là hình ảnh Q-version anime về tôi và Đoạn Chu.

 

Tôi siết chặt nắm tay.

 

Thì ra ta nghiện ăn cắp đồ của tôi đến mức không thể dừng lại,

 

Lần này thậm chí còn trộm luôn cả trai của tôi!

 

3

 

Chuyện này bắt đầu lộ ra manh mối sau vụ “nước biển X dùng để rửa chân”.

 

Những ngày gần đây, quan hệ giữa tôi và Giang Hân rơi xuống điểm đóng băng, chẳng ai thèm để ý đến ai.

 

Ngược lại, mỗi lần tôi đi dạo phố mua chút đồ mang về, Giang Hân lại chua ngoa bóng gió với hai cùng phòng còn lại:

 

“Ai mà có trai coi tiền như rác thì sướng thật đấy, ăn, mặc, ở, đi lại đều lo hết, mà toàn đồ xịn!”

 

“Nhưng thôi, không sao! Không biết bao giờ tôi mới có phúc như thế đây!”

 

Lâm Lâm, người thân thiết với Giang Hân nhất, đẩy vai ta, mắng:

 

“Cậu cũng chẳng kém cạnh gì cậu ta! Sao không cố gắng mà kiếm một đại gia? Làm thân của cậu chắc cũng hưởng ké ít nhiều!”

 

Mấy câu chua ngoa kiểu này, tai tôi nghe quen rồi, chỉ coi như gió thoảng qua tai.

 

Thật buồn , mấy này chẳng hiểu gì, cứ nghĩ tôi là " chim hoàng yến" đại gia bao nuôi.

 

Buồn thật, gì chứ về gia sản, nhà Đoạn Chu chưa chắc đã bằng nhà tôi.

 

Nhưng hôm nay, không biết có phải tôi ảo giác không, khi nghe Lâm Lâm câu đó, trong ánh mắt của Giang Hân không còn vẻ ghen tị như trước mà thay vào đó là một tia sáng khó hiểu.

 

...

 

Tối hôm đó, khi tôi và Tống Hạ đang ngồi trong phòng bàn luận về màu son, Giang Hân đột nhiên ghé đến, đưa tôi một cây kem.

 

Cô ta chủ lành, muốn nối lại mối quan hệ sao?

 

Tôi không nhận cũng không từ chối.

 

Giang Hân chẳng bận tâm đến vẻ lạnh nhạt của tôi, ta ghé sát, hỏi:

 

“Giang Giang, trai của cậu học ở khoa Kỹ thuật Cơ khí trường đại học T đúng không?

 

“Hình như trước đây nghe cậu và Tống Hạ chuyện, bảo ấy trông rất đẹp trai.”

 

Tôi và Tống Hạ nhau khó hiểu, không biết ta lại định gì mới đây.

 

Trước giờ tôi chưa từng gì về trai với đám cùng phòng, đến tên ấy, bọn họ cũng không biết.

 

Tống Hạ thẳng thừng đáp:

 

“Đẹp trai hay không thì liên quan gì đến cậu?”

 

Ngoài dự đoán, Giang Hân không tức giận như thường ngày, mà chỉ một cách đầy ẩn ý:

 

“Có lẽ đàn ông có tiền sẽ tự nhiên trở nên đẹp trai thôi.”

 

“Cậu không sai.”

 

Tôi không hiểu nổi ý ta là gì.

 

Cô ta không gì thêm, chỉ nhét cây kem vào tay tôi rồi :

 

“Hãy tận hưởng của trai cậu đi!

 

“Biết đâu sẽ không còn lâu nữa.”

 

“Cây kem này coi như chút ‘quan tâm’ từ cùng phòng.”

 

Cô ta đang ám chỉ gì? Nói tôi và Đoạn Chu sắp chia tay?

 

Tôi định đứng dậy đôi co một phen thì bị Tống Hạ giữ lại:

 

“Cần gì phải để ý đến cậu ta, chẳng qua là ghen tị thôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...